Vạch Mặt Gia Đình Thiên Kim Thật

Chương 7



Để rồi tự tay phá nát cái tổ rắn mà nhà họ Tưởng đang ra sức xây dựng.

Sau bữa sáng, tôi và ba cùng lên xe. Tôi ngồi ghế sau.

Tưởng Hoan thì ngồi ở ghế phụ phía trước.

“Con xem hồ sơ đấu thầu của Tập đoàn Kaiyue chưa?” Ba tôi hỏi.

Tôi mở laptop:

“Con đang xem đây.”

Tưởng Hoan quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi:

“Ba ơi… hồ sơ đấu thầu đó xem ở đâu ạ?”

“Lát nữa đến công ty, để Nhan Nhan dẫn con đi xem.”

Ba tôi thở dài, tỏ vẻ vô cùng bất lực.

Tưởng Hoan lặng lẽ quay đầu lại.

Chẳng bao lâu sau, xe đến công ty.

Sau khi họp xong, tôi không về văn phòng ngay mà đi thẳng tới văn phòng của ba tôi.

Chưa đến gần, tôi đã nghe thấy tiếng Tưởng Hoan đang thút thít khóc bên trong.

“Ba ơi… sao ba lại để chị dẫn con đi làm? Con làm ba thấy mất mặt đúng không?”

“Rõ ràng con mới là con gái ruột của ba, vậy mà cái gì cũng không bằng chị ấy…Con xin lỗi ba…”

Ba tôi thở dài:

“Con là con gái ruột của ba, đương nhiên ba luôn đứng về phía con rồi.”

“Tưởng Nhan đúng là có năng lực, nhưng con cứ học theo nó, học hết cái bản lĩnh của nó, sau này ba mới yên tâm giao công ty lại cho con được.”

“Nhớ kỹ, Hoan Hoan con mới là dòng m.á.u của nhà họ Tưởng, công ty sau này tất nhiên là của con.”

Tưởng Hoan lại tiếp tục ra vẻ đáng thương:

“Nhưng chị ấy làm tốt lắm mà…”

Ba tôi lại thở dài:

“Thì sao? Dù nó làm tốt đến đâu…”

“Máu nó chảy không phải của họ Tưởng.”

“À đúng rồi thời gian này con tận dụng cơ hội ở bên Chiếu Dã nhiều vào.”

“Thằng đó xưa giờ ghét Tưởng Nhan lắm, con vẫn còn cơ hội.”

Giọng Tưởng Hoan lại ngọt ngào vang lên:

“Vâng, ba, con nghe lời ba hết…”

Nghe đến đây, tôi mới nhẹ nhàng gõ cửa bước vào.

“Ba… Ồ, Hoan Hoan cũng ở đây à?”

“Vậy thì tiện quá.”

Tôi cười, bước vào, giọng điệu như tình cờ:

“Con đang định đề xuất với ba Hoan Hoan là con gái ruột, nếu không cho em ấy một chức danh chính thức, sau này chỉ đạo nhân viên cũng khó.”

Ba tôi trầm ngâm một chút rồi gật đầu:

“Ừ, vậy thì… làm phiền con, dẫn dắt em thêm.”

“Vâng ạ.”

Tôi gật đầu, bình thản nhận lời.

Tưởng Hoan bước lại, thân mật khoác lấy tay tôi:

“Chị ơi, làm phiền chị rồi…”

Tôi nhìn cô ta thật chân thành:

“Không phiền đâu.

Dẫn em ra ánh sáng, ba có thêm cánh tay phải, còn chị thì… cũng được rảnh rang đôi chút.”

Tầm hơn 11 giờ trưa, tôi nhận được cuộc gọi từ Lâm Chiếu Dã, rủ tôi đi ăn trưa.

Tôi viện cớ là ra ngoài gặp khách hàng, rồi đến nhà hàng đã hẹn với anh.

Trong phòng riêng, anh đưa thẳng tập hồ sơ dự án Wintron cho tôi.

Tôi cười, cầm lấy xấp tài liệu nặng trịch:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Anh xử lý nhanh đấy nhỉ. Đã thương lượng xong với tổng giám đốc Wintron rồi à?”

Lâm Chiếu Dã “chẹp” một tiếng khinh khỉnh:

“Tôi chẳng lẽ lại nhìn không ra mấy trò lặt vặt của cô sao?”

“Nói thật nhé, tôi sớm đã dặn dò bên đó rồi.”

Tôi mỉm cười nhìn anh, nói một câu thật lòng:

“Lâm Chiếu Dã, cảm ơn anh.”

“Cô…”

Lâm Chiếu Dã đỏ mặt, quay mặt đi: “Đừng có giở cái chiêu đó với tôi!”

Anh ho khan một tiếng, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc:

“Tôi hỏi cô..”

“Hôm qua nhân lúc tôi bị bỏ thuốc mà cô hôn tôi, là có ý gì hả?”

Tôi cố tình nhìn anh bằng ánh mắt mờ ám:

“Còn có thể là gì được nữa?”

“Tất nhiên là vì tôi thích anh rồi.”

“…”

Ban nãy mặt anh chỉ hơi ửng hồng, giờ thì đỏ đến mức như chảy máu.

Tôi thầm nghĩ sao trước giờ không nhận ra tên này lại ngây thơ đến thế?

Đột nhiên anh "hừ" một tiếng, hậm hực:

“Cô tưởng tôi không biết à?”

“Trước giờ chẳng phải cô ghét tôi nhất sao?”

Tôi bỗng khựng lại, trong lòng chợt nhói lên.

Tôi nhớ đến một chuyện… đã rất lâu về trước.

Khi đó, chúng tôi vẫn còn học cấp ba.

Anh lúc nào cũng làm trò trước mặt tôi, chẳng bao giờ đứng đắn.

Tôi đã từng nổi giận, nói thẳng vào mặt anh:

“Người tôi ghét nhất chính là anh!”

Thì ra… anh vẫn ghi nhớ đến tận bây giờ.

Nghĩ kỹ lại…

Hình như tôi chưa bao giờ thực sự ghét Lâm Chiếu Dã.

Hồi nhỏ thì thấy phiền, vì anh cứ bám lấy tôi, suốt ngày đối đầu.

Lớn hơn chút, tôi dần nhận ra giữa những lần “cãi vã thường nhật” ấy… có điều gì đó rất khác.

Chỉ là tôi không chịu thừa nhận mà thôi.

Anh thì trẻ con.

Nhưng tôi… cũng đâu trưởng thành hơn gì mấy?

Nếu tôi thật sự ghét anh ấy như vậy thì tại sao, khi ba mẹ bảo tôi kết hôn với Lâm Chiếu Dã, tôi lại cảm thấy… may mắn?

May mà là anh.

Tuy tình cảm của tôi còn chưa mãnh liệt, rõ ràng như cách anh yêu tôi, nhưng tôi biết tôi sẽ từng bước đuổi kịp anh ấy.

Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, khom người, nghiêng đầu nhìn anh.

Lâm Chiếu Dã cảnh giác như gặp kẻ địch:

“Cô… cô định làm gì?!”

Tôi bật cười, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh:

“Lâm Chiếu Dã… Môi anh mềm thật đấy.”

Lâm Chiếu Dã gần như hoảng loạn, bật dậy như bị điện giật.

Cái miệng ngày thường lắm lời thế, lúc này ấp úng như bị tắt tiếng:

“Cô… cô… cô…”

Tôi không nhịn được, cười phá lên.

Lâm Chiếu Dã đỏ bừng mặt vì tức, hầm hầm bước tới, hai tay giữ lấy mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu hôn “chụt” một cái thật mạnh.

“Hôn thì sao? Tôi không biết làm chắc?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com