Vạch Mặt Gia Đình Thiên Kim Thật

Chương 8



Nói rồi, lại hôn thêm cái nữa.

“…"

Nếu đã muốn hôn thì cứ hôn đàng hoàng…

Anh đang định biến chuyện này thành… thi đấu à?!

Đồ trẻ con!



Tưởng Hoan vừa vào công ty, đã bắt đầu “bay trên mây”.

Bề ngoài thì vẫn giữ vẻ khiêm tốn, ngoan ngoãn, nhưng những gì tôi dạy, cô ta không hề để tâm học lấy một điều.

Và đó… chính là điều tôi mong muốn.

Khi những người trong công ty biết cô ta mới là con gái ruột của nhà họ Tưởng, thái độ tâng bốc càng ngày càng quá mức.

Chẳng mấy chốc, Tưởng Hoan thật sự tin mình là người kế thừa tương lai của công ty.

Nhất là khi tôi thi thoảng thêm một câu xúi bẩy, cô ta lại càng ảo tưởng về bản thân hơn.

Còn tôi, nhân lúc hỗn loạn ấy, lặng lẽ tách mình ra khỏi Tập đoàn Tưởng Thị.

Dù nhà họ Tưởng đã nuôi tôi nhiều năm, nhưng mấy năm tôi làm trong công ty, cũng đã mang về không ít lợi nhuận.

Số tiền họ chi ra vì tôi tôi đã trả hết.

Và có những thứ… không thể lấy cái “ơn nuôi dưỡng” của họ mà phủi sạch nợ máu.

Kiếp trước, họ ép tôi gả cho một lão già, còn con gái ruột của họ hại c.h.ế.t Lâm Chiếu Dã còn lái xe đ.â.m tôi.

Đó là mối thù máu, không phải ơn nghĩa có thể xóa sạch.

Nhờ sự giúp đỡ của Lâm Chiếu Dã, tôi thành lập công ty riêng.

Tuy quy mô vẫn nhỏ, nhưng tôi đầy tự tin sẽ khiến nó phát triển vững mạnh.

Lâm Chiếu Dã hỏi tôi:

“Cô thật sự định cắt đứt hoàn toàn với cái nhà đó?”

Tôi bật cười:

“Cắt đứt sạch sẽ.”

Ước gì… thật sự có thể cắt một nhát là xong.

Bất chợt, một luồng lạnh lẽo buốt sống lưng chạy dọc cơ thể tôi.

Lạnh đến từ… ký ức kiếp trước.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Lâm Chiếu Dã:

“Lâm Chiếu Dã, anh có thể hứa với tôi một chuyện không?”

Có lẽ vì vẻ nghiêm túc của tôi quá đột ngột, anh sững lại một chút, rồi mới đáp:

“Được.”

Tôi hít sâu:

“Sau này…Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không được làm tổn thương bản thân.”

“Anh phải sống cho thật tốt. Phải sống thật lâu.”

Ánh mắt Lâm Chiếu Dã dần nghiêm lại, anh nhìn tôi như muốn hiểu điều gì đó sâu hơn.

Rất lâu sau, dù còn mơ hồ, nhưng anh vẫn nghiêm túc gật đầu:

“Được. Anh hứa.”

Sau khi mọi thứ ở công ty của mình đã chuẩn bị xong xuôi, tôi chính thức nộp đơn xin nghỉ việc.

Lúc này, Tưởng Hoan đã ngồi vững trên ghế tổng giám đốc.

Cô ta lấy đơn xin nghỉ việc của tôi từ tay ba tôi, xé nát, rồi ném vào thùng rác, cười khẩy:

“Chị ơi, chị không phải vì em lên làm tổng giám đốc mà không vui, nên mới xin nghỉ việc chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi mỉm cười, đáp lại:

“Làm sao có thể chứ?”

“Vậy thì ở lại đi, dù sao đây cũng là công ty của chị mà.”

Tưởng Hoan luôn biết cách diễn vai tiểu thư ngoan hiền, một vẻ ngoài trong sáng, ngây thơ, đẹp đẽ khiến ai cũng phải thương.

Nói thật, tôi cũng phải thừa nhận, cô ta có tài diễn xuất, tôi bắt đầu cảm thấy tôn trọng khả năng của cô ta.

Cô ta không đồng ý để tôi nghỉ việc, chẳng qua vì vẫn chưa sai khiến đủ tôi.

Tôi đã phải làm mọi việc thay cô ta nhiều năm rồi, cô ta vẫn ghét tôi đến tận xương tủy.

Nhưng nếu ai nên hận, chẳng phải là ba mẹ cô ta sao?

Chính họ đã đánh mất cô ta.

Chính họ đã đem tôi về, nuôi tôi lớn, làm tôi thành “con gái đích thực” chỉ để “bán tôi với giá cao”.

Chỉ có cô ta hận tôi thôi sao?

Tôi cũng hận.

Tôi nhẹ gật đầu:

“Được thôi.”

Ở lại thì cũng được, dù sao cũng có thể xem kịch vui.

Tưởng Hoan giỏi diễn, nhưng không thể cả đời đeo mặt nạ.

Rất nhanh, cô ta bắt đầu tìm đủ cách để gây khó dễ cho tôi.

Tôi chỉ im lặng chịu đựng, bởi tôi muốn xem xem công ty này sẽ chịu đựng được mấy trò của cô ta.

Ở công ty, Tưởng Hoan đã hoàn toàn đè tôi xuống dưới chân.

Cô ta lại bắt đầu chuyển sự chú ý sang Lâm Chiếu Dã.

Tôi vẫn ở trong nhà họ Tưởng, mỗi ngày đều phải chứng kiến cô ta thay đổi chiêu thức để lấy lòng Lâm Chiếu Dã.

Lâm Chiếu Dã thì cứ lãnh đạm với cô ta, không chủ động cũng chẳng từ chối.

Dĩ nhiên, anh ta không từ chối những món bánh ngọt do Tưởng Hoan tự tay làm.

Để lấy lòng anh, Tưởng Hoan đã đi học làm bánh suốt thời gian qua.

Công ty cô ta chẳng thèm quan tâm, nhưng để chiều lòng đàn ông, cô ta lại làm mọi thứ.

Tối hôm đó, Tưởng Hoan lại mang chiếc đĩa bánh không còn một miếng về nhà.

Nhìn thấy tôi, cô ta không kìm được đắc ý:

“Chiếu Dã ca ca bảo là anh ấy thích nhất món bánh Napoleon em làm đấy.”

Cô ta giao đĩa bánh cho người giúp việc, rồi tiến lại gần, hỏi tôi:

“Chị ơi, sao Chiếu Dã ca ca lại ghét chị thế?”

Tôi nhẹ nhàng nhếch môi:

“Không biết.”

“Không sao đâu, chị ạ.”

Tưởng Hoan vỗ nhẹ lên vai tôi, vẻ mặt như đang an ủi thật lòng:

“Sau này em mà cưới anh Chiếu Dã rồi, anh ấy cũng phải gọi chị một tiếng chị dâu.”

“Em sẽ nhắc anh ấy học cách tôn trọng chị.”

“Chị đừng tự ti nha dù thế nào, chị vẫn mãi là người nhà họ Tưởng.”

Tôi không nói gì.

Tưởng Hoan thì mỉm cười rạng rỡ rồi quay về phòng.

Nhưng… nói gì thì nói, tôi vẫn thấy bực.

Lợi dụng lúc cả nhà không chú ý, tôi lặng lẽ sang nhà bên cạnh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com