Vạch Mặt Gia Đình Thiên Kim Thật

Chương 9



Bấm vân tay mở khóa cửa lập tức bật mở.

Cái khóa vân tay này là do chính Lâm Chiếu Dã cài, hồi mới dọn tới đây chưa được mấy hôm, anh đã bảo tôi lưu dấu vân tay.

“Lỡ tôi say xỉn, cô còn qua chăm tôi được.”

Mà… anh ấy chưa từng say lần nào.

Lâm Chiếu Dã không hút thuốc, cũng chẳng mấy khi uống rượu.

Nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng thật ra luôn sống rất có kỷ luật.

Tôi bước thẳng vào nhà mà không thấy anh đâu.

Nhưng rồi tôi liếc qua thùng rác, thấy hộp bánh Napoleon Tưởng Hoan làm đã bị anh vứt thẳng vào, tâm trạng tôi mới khá hơn một chút.

Một lát sau, Lâm Chiếu Dã từ phòng ngủ đi ra, thẳng tiến đến tủ lạnh.

Đi được nửa đường thì thấy tôi.

“WTF?!”

Anh thốt lên một tiếng, lập tức lấy tay che phần dưới người biểu cảm như bị sét đánh.

Chỉ mặc một cái quần lót boxer.

May là… vẫn còn mặc cái đó.

Tôi ho nhẹ, cổ họng hơi khô:

“Lấy cho tôi lon Coca.”

Lâm Chiếu Dã lườm tôi, lê bước chậm chạp tới tủ lạnh, lấy ra hai lon, đưa tôi một lon rồi chạy vọt vào phòng mặc đồ.

Một lúc sau, anh mặc quần áo chỉnh tề ra ngồi cạnh tôi:

“Này, ai chọc giận cô đấy? Nói đi, tôi xử cho!”

Tôi tu một hơi gần hết lon Coca, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“Cũng chẳng có gì…Chỉ là muốn hỏi anh một câu thôi..

“Tưởng Hoan mỗi ngày mang bánh đến cho anh, anh thấy ngon không?”

Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Chiếu Dã quét qua gương mặt tôi, cười như thể đang trêu chọc:

“Ồ~ Hóa ra là ăn dấm à?”

Ăn dấm?

Tôi đang ăn dấm sao?

Ừm… hình như có hơi chua chua thật.

Lâm Chiếu Dã đột ngột nghiêng người lại gần, gần đến mức suýt nữa chạm vào chóp mũi tôi.

Giọng anh trầm khàn, mang theo chút nguy hiểm:

“Tưởng Nhan, em thật sự đang ghen phải không?”

Tôi chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại ngồi đây nghe nói mấy lời kiểu này của Lâm Chiếu Dã.

Cảm giác kỳ lạ, không quen chút nào.

Vẫn thấy… cãi nhau hợp với chúng tôi hơn.

Tôi khẽ quay mặt đi, cố tỏ ra bình tĩnh:

“Không có.”

Nhưng anh không cho phép tôi né tránh.

Hai tay giữ lấy má tôi, buộc tôi phải nhìn vào mắt anh.

“Trả lời tôi.”

Tôi không chịu thua:

“Vậy anh trả lời tôi trước. Anh có thích tôi không?”

Khoảng cách quá gần, tôi nhìn thấy rõ trong mắt Lâm Chiếu Dã… có hai ngọn lửa đang bốc lên.

Ánh mắt anh nóng rực, như muốn thiêu cháy cả không gian.

Không khí như đông cứng lại.

Tôi nghe thấy tiếng anh nuốt khan.

Rồi — giọng nói trầm thấp, chậm rãi nhưng chắc nịch vang lên bên tai tôi:

“Không. Tưởng Nhan, anh không thích em.”

Tôi c.h.ế.t lặng trong vài giây, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Nhưng ngay lập tức, giọng anh tiếp tục vang lên chậm, rõ ràng, từng chữ như đánh thẳng vào tim:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Anh yêu em.”

Tiếng tim đập dữ dội vang lên trong tai tôi.

Không biết là của tôi, hay của anh.

Chúng tôi nhìn nhau, không nói gì, nhưng giữa hai ánh mắt ấy là vô vàn cảm xúc cuộn trào.

Lâm Chiếu Dã lại nuốt nước bọt, giọng khản đặc:

“Tưởng Nhan… Anh muốn hôn em.”

Tôi không dám lên tiếng, chỉ sợ vừa hé môi, trái tim sẽ nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Mãi sau, tôi mới khó khăn thì thầm được một câu:

“Vậy… thì hôn đi.”

Giây tiếp theo, môi anh phủ xuống.

Đây là một nụ hôn thật sự.

Không có thuốc men kích thích.

Chỉ có… sức hút tự nhiên giữa hai con người.

Tôi cảm thấy mình như tan chảy trong cái ôm đó.

Nhưng đúng lúc tôi lạc vào cảm xúc ấy, Lâm Chiếu Dã bất ngờ buông ra, xoay người, quay lưng lại.

Anh ho khan một tiếng, lúng túng:

“Cái đó… Em vẫn nên về trước đi. Ngủ ngon.”

“…”

Được rồi.

Bây giờ đúng là chưa phải lúc.

“Ngủ ngon.”

Tôi bước nhanh ra khỏi nhà, như thể đang lén lút làm chuyện gì mờ ám.

May mà không ai bắt gặp.

Kích thích thật đấy!

Tưởng Hoan quả nhiên không làm tôi thất vọng.

Một mặt thì cố lấy lòng Lâm Chiếu Dã, một mặt lại ôm chặt lấy quyền điều hành công ty, chẳng bao lâu đã làm hỏng vài dự án lớn.

Ba tôi nổi trận lôi đình, vung tay tát cô ta một cái thật mạnh.

“Cô làm được chuyện tốt đấy!”

“Học hành bao lâu nay cô học được cái gì hả?!”

Tưởng Hoan ôm má, phản bác đầy khí thế:

“Ngoài việc ở công ty, con còn phải giữ gìn tình cảm với Chiếu Dã ca ca thì thời gian và sức lực đâu mà lo hết được?”

“Chỉ cần con cưới được anh ấy, mọi chuyện đều sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Ba tôi vẫn còn níu lấy chút hy vọng cuối cùng:

“Chiếu Dã thật sự sẽ cưới con sao?”

Tưởng Hoan gật đầu đầy chắc chắn:

“Con nhìn ra được rồi. Anh ấy bắt đầu chấp nhận con rồi!”

Tôi cúi đầu, lặng lẽ cong môi lên thành một nụ cười nhạt.

Đến lúc tung đòn chí mạng rồi.

“Vậy tối nay mời Chiếu Dã đến ăn cơm, bàn chuyện hôn sự luôn đi.”

Tôi đề nghị một cách “vô cùng thiện chí”.

Mẹ tôi lập tức gọi người giúp việc dặn dò:

“Tối nay làm nhiều món mà Chiếu Dã thích nhé.”

Lâm Chiếu Dã cũng đồng ý đến ăn.

Đến bữa, ba người họ ngồi quanh bàn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám mở miệng trước.

Không nói đúng không?

Vậy để tôi nói.

Tôi nghiêng đầu, nhìn sang Lâm Chiếu Dã:

“Chiếu Dã, khi nào anh định cưới Hoan Hoan đây?”

Lời vừa dứt, cả phòng ăn lặng như tờ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com