Chương 11: Uể oải kia giống như không phải giả vờ, Văn Cửu Uyên cũng không có động tay động chân gì.
Hạ Thư Từ không phải hạng người giỏi che giấu tâm tư cùng cảm xúc. Lúc này đây, hắn càng nhìn Văn Cửu Uyên lại càng thấy thuận mắt, cảm thấy dễ chịu, mới vừa rồi còn không biết xấu hổ mà sáp lại ôm y một cái. Ôm đến khi thấy hơi lâu, sợ Văn Cửu Uyên phát hiện ra khác thường mới chịu buông tay.
Nhưng hắn buông, Văn Cửu Uyên lại không. Y dùng lòng bàn tay chậm rãi, tinh tế lau đi những vết bẩn lấm lem trên mặt hắn, chuyên chú mà trầm mặc.
Hạ Thư Từ chờ một hồi, rốt cuộc vẫn không kìm được, thừa cơ sáp lại gần, dính vào người y thêm chút nữa.
Cũng chẳng trách hắn. Hào quang “anh hùng cứu mỹ nhân” hiện vẫn còn chiếu trên người Văn Cửu Uyên, Hạ Thư Từ từ trước đến nay chưa từng trải qua tình huống như vậy, lần đầu thể nghiệm tư vị được anh hùng cứu giúp, lập tức phản chiến, cam tâm tình nguyện rơi đài.
Văn Cửu Uyên kéo hắn dậy, không biết từ đâu lấy ra mấy bộ pháp y, đưa cho hắn, bảo hắn thay bộ xiêm y tả tơi dính đầy m.á.u kia.
Hạ Thư Từ lúc này toàn thân vẫn còn lưu lại dấu vết của lôi điện tàn phá, cảm giác như bị khoét mòn đến tận xương, liền đẩy Văn Cửu Uyên quay người sang chỗ khác, tự mình chạy đến sau một gốc cây lớn, dựa vào đêm tối cùng địa thế cao, tốc độ cực nhanh thay y phục rồi mới trở lại.
Văn Cửu Uyên vừa được ôm một trận, tạm thời có thể tiếp tục duy trì hình tượng chính nhân quân tử. Mặc dù hoàn cảnh đen kịt giơ tay không thấy năm ngón cũng chẳng gây khó dễ gì cho y, thế nhưng y vẫn vô cùng thủ tín, một mực không liếc mắt nhìn lén.
Hạ Thư Từ thay bộ pháp y Cửu Uyên đưa cho, sạch sẽ thơm tho, rửa sạch toàn bộ bụi đất, m.á.u đen và dấu tích cháy sém trên người, cả người nhẹ nhõm không ít.
Thiên lôi bổ xuống thân thể hắn, mỗi tia lôi điện đều xuyên qua toàn thân, tuy quá trình vô cùng đau đớn, khiến người muốn sống không được mà muốn c.h.ế.t cũng chẳng xong, nhưng cũng đem đến thu hoạch thực chất.
Lôi kiếp giáng xuống từng đạo đều giúp hắn rèn luyện lại gân cốt thân thể. Quá trình phá huỷ rồi tái tạo ấy khiến thân thể hắn càng thêm cứng cỏi, dẻo dai hơn.
Không người chỉ dạy nhưng Hạ Thư Từ cũng mơ hồ hiểu ra: hoá ra tu tiên độ kiếp, không phải cứ bị sét đánh hai phát mà không c.h.ế.t là có thể tiến giai.
Lôi kiếp là khảo nghiệm, cũng là tẩy luyện. Chỉ cần cắn răng chịu đựng vượt qua, liền có thể đạt được thân thể tương xứng với cảnh giới, đối với tu hành về sau tất nhiên hữu ích vô cùng.
Sau khi lôi kiếp qua đi, thiên địa linh khí tự động chảy về chữa trị thân thể hắn, giúp hắn trong cơ thể kết thành kim đan đầu tiên trong đời.
Giờ phút này, Hạ Thư Từ cảm giác đi đứng đều nhẹ tênh, nhẹ đến mức kỳ dị, cả người như đang phiêu phù giữa không trung. Hắn còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân thể đã được trùng luyện này, đành nắm lấy cánh tay Văn Cửu Uyên để ổn định, chậm rãi cùng y trở về nhà.
Trên đường đi, vô tình vấp phải một tảng đá, sắc mặt Hạ Thư Từ khẽ biến, theo phản xạ liền chống tay vào thân cây bên cạnh để giữ thăng bằng.
“Rắc” một tiếng.
Hắn ngẩn người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy thân cây thô to bị bàn tay hắn bóp ra năm dấu tay rõ ràng.
Hạ Thư Từ: “…”
Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cánh tay Văn Cửu Uyên.
—— Không lẽ?
Văn Cửu Uyên lại có thể rắn chắc đến vậy?
Sắc mặt Văn Cửu Uyên không đổi, điềm nhiên nâng hắn dậy như đang dìu một kẻ ốm yếu, còn hào phóng hỏi hắn có cần người cõng về không, nếu muốn thì y cũng có thể ra tay.
Hạ Thư Từ nhớ tới hôm hắn sinh bệnh, Văn Cửu Uyên vẫn có thể dễ dàng bế hắn lên mà không hề lảo đảo, trong lòng chợt hiểu ra, thì ra cùng là Kim Đan kỳ, nhưng vẫn có sự khác biệt.
Khi đó hắn vẫn chỉ là một tiểu Trúc Cơ, chênh lệch tu vi giữa hắn và Văn Cửu Uyên là điều dễ hiểu, trách không được đối phương có thể ôm hắn vững vàng như thế.
Hạ Thư Từ nghĩ đến đây, rốt cuộc người luôn sĩ diện như hắn cũng chỉ đành rụt rè từ chối ý tốt của Văn Cửu Uyên.
Được người ta ôm về… chuyện đó quá mức mất mặt. Dù sao hắn cũng không què chân, còn có thể tự đi được.
Văn Cửu Uyên chỉ nhàn nhạt đáp: “Vậy cũng được.”
Hạ Thư Từ cứ cảm thấy trong giọng nói của y dường như có chút tiếc nuối, nhưng hắn không dám chắc, càng không dám hỏi.
“…Ta còn một vấn đề.”
Hắn gãi gãi mặt, hỏi: “Tại sao ta vẫn không cảm nhận được Kim Đan?”
Sắc mặt Văn Cửu Uyên vẫn bình thản, ý vị sâu xa nói: “Điểm tâm của nhà đấu giá phần lớn chế từ linh thảo cao giai, rất có lợi cho tu sĩ Nhân tộc. Ngươi ăn không ít đâu.”
Hạ Thư Từ bừng tỉnh ngộ.
Sau đó hắn lại nghi hoặc hỏi: “Chỉ một ít điểm tâm như thế mà có thể giúp người từ Trúc Cơ tiến giai Kim Đan? Nhà đấu giá đó thật sự dám bỏ ra vốn lớn đến vậy? Nếu là thật, chẳng phải nơi đó đầy rẫy tu sĩ từ Trúc Cơ nhảy vọt lên Kim Đan rồi sao?”
“Chủ nhà đấu giá vốn dĩ chỉ buôn bán linh vật trung cao cấp, một món là lời mấy trăm vạn linh thạch. Những món nhỏ chỉ lời vài ngàn, bọn họ chẳng buồn để tâm.”
Hạ Thư Từ ngẫm lại, gật đầu: “…Cũng đúng.”
Lần này hắn thật sự bị thuyết phục.
Hai người vòng vèo hồi lâu mới trở lại động phủ mà Hạ Thư Từ vừa thuê. Trời đã gần sáng.
May mắn ngày mai không có luyện kiếm hay lớp học gì, Hạ Thư Từ có thể ngủ một giấc thật dài.
Hắn mệt đến mức như sắp hồn lìa khỏi xác, trở về là liền ngã nhào lên giường mềm mại như mây, lăn lộn vài vòng. Trong đầu toàn là cảm giác bị lôi điện hôm nay bổ tới bổ lui, cứ như lại một lần nữa bị thiên lôi đánh trúng.
Ý thức mơ hồ, đầu óc hỗn loạn, chẳng bao lâu hắn đã chìm vào giấc ngủ say.
Hạ Thư Từ ngủ liền một mạch suốt một ngày một đêm, tinh thần sảng khoái mà bò dậy, cảm thấy chất lượng giấc ngủ gần đây quả thật không tưởng, ngủ sâu đến mức chưa từng tỉnh dậy giữa chừng.
Trong mộng, hắn luôn thấy bản thân được một “chân nhân ôm gối” cao lớn, vừa ấm áp lại vững chãi, bị người đó siết chặt trong ngực, còn bị đè đến mềm nhũn như bánh bao.
“Chân nhân ôm gối” kia còn từ sau lưng vươn ra mấy xúc tu như bạch tuộc, quấn quanh eo hắn, giữ cho hắn không rơi xuống giường, mặc hắn lăn qua lăn lại.
Thật muốn có một cái như thế ngoài đời thật…
Khi vừa tỉnh giấc, nội dung trong mộng vẫn còn rất rõ ràng, nhưng càng tỉnh táo thì hắn càng ném sạch mọi hình ảnh kỳ quái ra khỏi đầu.
Trở lại tông môn, hắn còn một đống việc cần xử lý.
Theo lý mà nói thì nên cùng Văn Cửu Uyên ăn một bữa sáng trước khi ra ngoài. Nhưng không biết gần đây có phải Văn Cửu Uyên đổi tính hay không, dường như muốn tích cốc, mỗi lần ăn đều rất ít, chỉ nhấm nháp vài miếng rồi đặt đũa xuống.
Có một lần, không biết có phải đồ hắn mua khó ăn đến mức nào, mà Văn Cửu Uyên vừa ăn một miếng liền đột ngột buông đũa, đứng dậy rời đi.
Hạ Thư Từ ngây người, vội vã đứng dậy đuổi theo: “Sao vậy, Cửu Uyên?”
Lẽ nào khó ăn đến mức muốn lập tức rời khỏi nơi này?
Văn Cửu Uyên chỉ kịp vẫy tay ra hiệu “không phải”, sau đó lập tức biến mất ngoài cửa.
Hạ Thư Từ thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng nôn khan.
Hạ Thư Từ: “???”
Mau nhả thứ khó ăn đó ra!!
Lúc Văn Cửu Uyên quay về, sắc mặt y có phần khó coi. Ngoài điều này ra thì không còn gì khác thường. Thanh âm y hơi khàn, không biết có phải vì vừa rồi dạ dày trào ngược đến tận yết hầu mà cháy rát:
“Không phải vì khó ăn, gần đây ta ăn uống không được tốt. Sau này ta sẽ tự hành tích cốc, ngươi không cần đưa cho ta món kia nữa.”
Trải qua từng ấy chuyện, Hạ Thư Từ từ lâu đã hiểu rõ Văn Cửu Uyên là kiểu người dù trong lòng nghĩ gì cũng luôn giữ thể diện bên ngoài. Những lời như thế, rốt cuộc là thật lòng hay chỉ để giữ thể diện, từ miệng Văn Cửu Uyên nói ra thì hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Nhưng Hạ Thư Từ đâu phải kẻ ngốc. Với tình huống thế này, nếu còn có thể nói là thật lòng… vậy thì hắn ăn luôn cả cái đĩa.
Hạ Thư Từ rốt cuộc cũng thấy băn khoăn, hắn đặt đũa xuống, nói:
“Thôi bỏ đi, ta sẽ không bao giờ mua món đó nữa. Để ta ra ngoài tìm chút gì khác cho ngươi.”
“Không cần đi đâu cả.” Văn Cửu Uyên cảm thấy dạ dày mình như bị người ta lật qua lộn lại mà nhào nặn, nhíu mày, tay xoa nhẹ mi tâm.
Nghe Hạ Thư Từ nói vậy, y không khỏi bật cười:
“Ngươi thấy ngon thì cứ mua thôi. Thật sự là gần đây ta ăn uống kém, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
“… Được rồi.” Hạ Thư Từ mím môi nói.
Tuy ngoài miệng đáp vậy, nhưng Hạ Thư Từ vẫn đứng dậy đi về phía nhà bếp. Từ khi thuê căn viện này đến giờ, hắn gần như chưa đụng tới phòng bếp, bèn dọn dẹp lại một phen.
Sau đó, hắn sang hậu viện nhà sư huynh cách vách, hái một rổ rau đem về, nấu một nồi cháo rau đơn giản cho Văn Cửu Uyên. Văn Cửu Uyên nhìn hắn bận rộn xong mọi việc thì không khỏi kinh ngạc:
“Ngươi biết nấu ăn à?”
“Tàm tạm.” Hạ Thư Từ đáp, “Miễn cưỡng cũng coi như biết, chắc là không quá khó ăn.”
Mấy thứ này chỉ cần có tay là làm được, Hạ Thư Từ tự thấy rất đơn giản:
“Ngươi tạm thời dùng đỡ lót bụng đi. Ngươi không cho ta xuống núi, ta chỉ có thể nghĩ cách thế này. Tối nay ta sẽ tính tiếp.”
Trước khi bắc nồi xuống, Hạ Thư Từ dùng muỗng múc một thìa, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng Văn Cửu Uyên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếm thử xem, có thấy buồn nôn không?”
Văn Cửu Uyên nhận lấy.
Y vẫn không thật sự hiểu vì sao Nhân tộc lại cố chấp với chuyện ăn uống đến vậy. Nhưng thấy Hạ Thư Từ vẻ mặt lo lắng như thế, Văn Cửu Uyên cũng nghe theo.
Ngoài dự đoán là, lần này cháo Hạ Thư Từ nấu tuy không mấy đẹp mắt, nhưng khi trôi từ cổ họng xuống đến dạ dày, lại ngoài ý muốn khiến cảm giác co thắt trong dạ dày dịu đi không ít.
Trên gương mặt Văn Cửu Uyên cuối cùng cũng hiện ra chút bất ngờ.
Hạ Thư Từ khẩn trương hỏi:
“Cái này cũng không được sao?”
“Được.” Văn Cửu Uyên vẫn còn đang suy nghĩ, “Hương vị không tệ.”
Hạ Thư Từ: “Thật không đấy? Đến nước này rồi mà ngươi còn dỗ ta như dỗ tiểu hài tử?”
“Là nói thật.”
Văn Cửu Uyên đáp:
“Ăn cái này không thấy buồn nôn.”
Văn Cửu Uyên chưa từng nghe nói có loại đồ ăn nào có thể xoa dịu dạ dày co thắt. Dĩ nhiên Hạ Thư Từ cũng chưa từng nghe. Hắn nửa thật nửa đùa, vừa uy h.i.ế.p vừa thăm dò:
“Vậy không được gạt ta. Ngươi nói muốn ăn, thì ta sẽ múc tiếp. Mà đã muốn, thì phải ăn hết.”
“Không gạt ngươi.” Văn Cửu Uyên đáp, “Ta sẽ ăn hết.”
Hạ Thư Từ múc một chén cháo, đặt lên bàn cho y, phần còn lại thì để đó, chuẩn bị nguội rồi cất sau.
Văn Cửu Uyên quả thật như lời hắn nói, nhẹ nhàng cầm muỗng sứ, từ tốn uống từng ngụm một, vẻ ngoài tao nhã không vội.
Tựa hồ thật sự không gạt người, y không hề nôn hay buồn nôn.
Hạ Thư Từ lúc này mới hơi yên lòng, nói:
“Ngươi cứ từ từ ăn, ta đi tìm y tu đến xem thử cho ngươi một phen.”
Văn Cửu Uyên vừa muốn mở miệng ngăn lại, đã bị Hạ Thư Từ trừng mắt.
“……”
Văn Cửu Uyên đành không nói gì thêm.
Thế gian lang trung thì dễ ứng phó, tu sĩ y đạo bình thường càng dễ qua mặt. Chỉ sợ là Hạ Thư Từ hiện tại lên tay nhanh chóng, nhất thời lại đi mời cả cao giai y tu có tu vi cao nhất trong tông môn đến thì phiền lắm.
Tuy rằng phiền toái đôi chút, nhưng… cũng không phải không thể chịu được.
Gánh nặng ngọt ngào.
Văn Cửu Uyên khẽ thở dài.
Không bao lâu, Hạ Thư Từ đã dẫn một vị y tu trở về, quả nhiên là tu vi không thấp.
Nhưng cảnh giới của Văn Cửu Uyên hiện tại, đối với việc ngụy trang mạch tượng đã sớm đạt đến mức thuần thục, chân tướng thể trạng nếu liên lụy đến thân phận Ma tộc thì tất nhiên không thể để bại lộ lúc này, vì vậy y chỉ tùy tiện dựng lên một bộ mạch tượng phù phiếm.
Y tu kiểm tra kỹ càng, cuối cùng cũng đưa ra kết luận tương tự:
“Ăn uống quá tạp nham, lạnh nóng luân phiên, khiến dạ dày bị tổn thương.”
Hạ Thư Từ: “……”
Hắn vẫn không từ bỏ:
“Hắn là tu sĩ Kim Đan kỳ cơ mà, ngươi thử lại xem sao?”
Y tu lau mồ hôi:
Hoa Hải Đường
“Khụ, xin lỗi… trước mắt bất luận dùng phương pháp chẩn đoán nào, kiểm tra đều chỉ hướng đến triệu chứng ấy thôi……”
Hạ Thư Từ trong lòng lẩm bẩm “Thôi thì thôi”, rồi tiễn người rời đi.
Văn Cửu Uyên ôn hòa nói:
“Không cần lo lắng, cũng đâu phải ngươi ăn nhiều bao nhiêu đâu.”
Đã đến nước này, Hạ Thư Từ cũng chẳng còn tâm tư ăn uống nữa. Nhưng khi hắn thấy Văn Cửu Uyên đã uống cạn chén cháo do chính tay hắn nấu, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ y thực sự không nói dối.
Cháo nhạt nhẽo như vậy mà y vẫn có thể ăn đến giọt cuối cùng, có khi chỉ đơn giản là không quen ăn đồ bên ngoài thôi?
Từ lúc ban đầu, mỗi lần Văn Cửu Uyên nhìn đồ ăn, đều là vẻ mặt bình thản như nước, không mấy biểu cảm, không bộc lộ rõ thích hay ghét, càng không khiến người khác đoán ra thứ nào ngon, thứ nào dở, thứ nào y không thích.
Giống như là vì thuận theo ý người khác mà mới nếm thử một hai miếng, cho có.
Chủ động ăn cơm như vậy đúng là hiếm thấy!
Hạ Thư Từ cảm thấy… hình như y cũng không tệ lắm.
Hôm nay vốn định đi tìm sư huynh chia tiền, rồi đến chỗ trưởng lão trong tông môn để xem xét chiếc nhẫn Hắc Tinh mang theo lời nguyền, nhưng sự tình đột ngột phát sinh thế này, hắn lập tức quyết định gác hết mấy chuyện kia lại.
Giờ phải tranh thủ đi học trù nghệ đã!
Văn Cửu Uyên ngồi yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở chiếc chén rỗng, dường như đang trầm tư điều gì.
Thấy Hạ Thư Từ lại định ra ngoài, y hỏi:
“Đi đâu vậy?”
Hạ Thư Từ đáp:
“Đi mua chút rau.”
Không thể cứ kéo mãi sư huynh đi kiếm đồ ăn hoài được, hơn nữa đồ mua sẵn cũng không thể dùng lâu.
Ánh mắt Văn Cửu Uyên rơi lên chiếc nhẫn Hắc Tinh đặt trên bàn, hỏi:
“Vật kia là gì?”
Hạ Thư Từ liếc nhìn, giải thích:
“Ta nhặt được nó trong lần đi làm nhiệm vụ, cũng đã viết bùa thông báo tìm người nhận lại, giao nộp lên trưởng lão rồi. Kết quả là chúng ta đi một vòng lớn, vậy mà vật này vẫn dính chặt lấy ta. Cho nên ta định sau khi về sẽ đến hỏi trưởng lão xem rốt cuộc là vì sao.”
Trời biết Văn Cửu Uyên ban đầu chỉ là muốn tránh việc nhẫn trữ vật rơi vào tay người khác, lại để Hạ Thư Từ có thể sử dụng bất cứ lúc nào, tiện hơn thôi.
Đó là tính chất đặc biệt từ việc thêm Tinh Huyền Tinh vào, trong tay Văn Cửu Uyên còn có không ít loại này, các pháp khí y dùng đương nhiên đều mang thuộc tính đó.
Nếu sớm biết Hạ Thư Từ sẽ cảnh giác như vậy, y đã chẳng cần dùng cách này.
Văn Cửu Uyên thong thả nói:
“Ta cùng ngươi đến chỗ trưởng lão xem qua một lượt, nguyên liệu nấu ăn không vội.”
Hạ Thư Từ nói:
“Kỳ thật ta tính dùng cả buổi chiều để tạm thời luyện thêm trù nghệ của mình.”
Văn Cửu Uyên kinh ngạc:
“Dệt hoa trên gấm, sao phải khổ thân như thế?”
Hạ Thư Từ: “……”
Tiểu tử này!
Nói về khả năng bị một câu nói dỗ dành khiến lòng nở hoa, Hạ Thư Từ không phải người dễ xiêu lòng.
Chỉ tiếc lời của Văn Cửu Uyên lại mang quá nhiều sức nặng nghệ thuật, khiến hắn dốc hết toàn lực cũng không chống đỡ nổi, đành thỏa hiệp.