Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 10



Chương 10: Tâm động rồi, ngươi xong rồi, ngươi rơi vào bể tình

Hạ Thư Từ nhất thời choáng váng, vội kêu lên:

“…Đợi đã, ngươi chờ một chút!”

Hắn vội vàng xách thanh chủy thủ cứ cọ tới cọ lui trong lòng n.g.ự.c hắn đưa trả lại cho Văn Cửu Uyên:

“…Ngươi nhận nhầm người rồi, thứ này là muốn nhận ngươi mới đúng.”

Chủy thủ sau khi cọ xong người Hạ Thư Từ, bỗng nhiên bị đưa trở về chỗ chủ nhân ban đầu, ngẩn ra một khắc, sau đó vui vẻ quay sang cọ cọ Văn Cửu Uyên.

Nhưng vừa bị Văn Cửu Uyên lạnh lùng quét mắt liếc cảnh cáo một cái, chủy thủ liền cứng đờ giữa không trung, không dám tiếp tục cọ, giả vờ như không vui, lập tức quay đầu, tiếp tục quay lại cọ vào lòng Hạ Thư Từ.

Hạ Thư Từ hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn căn bản không có thời gian đi suy xét vì sao một món pháp khí có linh tính lại lựa chọn hắn, càng không hiểu sao nó lại từ chối Văn Cửu Uyên. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất, hắn muốn mua cho Văn Cửu Uyên một món đồ y thích, kết quả là đồ vật còn chưa đưa kịp đã quay đầu tự mình nhận chủ hắn.

Vật kia mới chỉ bị đặt vào tay Văn Cửu Uyên chưa đến một khắc, đã tự động quay về, rõ ràng là không thích, vậy hắn còn biết nói sao với người ta nữa?

Hắn lại đi cướp mất đồ của Cửu Uyên, chẳng phải y sẽ hận c.h.ế.t hắn sao?

Thế nhưng Văn Cửu Uyên lại nhìn món pháp khí nhỏ kia với vẻ rất vừa lòng, giống như đối với kẻ có mắt chọn lựa như vậy thì càng thêm hài ý.

Hạ Thư Từ như muốn khóc mà không khóc nổi:

“…Xin lỗi, ta thật không ngờ lại thành ra thế này. Vốn dĩ ta định mua cho ngươi…”

Văn Cửu Uyên nhẹ giọng đáp:

“…Không cần xin lỗi. Ta vốn không quen dùng đao kiếm, lúc ấy nhận lời cũng chỉ vì thấy ngươi hao tâm vì ta mà cảm động thôi.”

Tuy lời nói là như thế, nhưng trong lòng Hạ Thư Từ vẫn canh cánh không yên.

Hắn thử đưa chủy thủ cứ quấn lấy mình không chịu đi kia trở lại vào tay Văn Cửu Uyên, vừa đẩy vừa dỗ:

“…Ngươi xem hắn đi, hắn rất tốt.”

Nào ngờ thanh tiểu đao kia rõ ràng có linh tính, hình như còn nghe hiểu được tiếng người, nhưng lại không chịu phối hợp, xoay đầu một cái, chui thẳng vào trong tay áo Hạ Thư Từ.

Hạ Thư Từ không thắng nổi lương tâm, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“…Cửu Uyên, ngươi chờ một chút, ta nhất định sẽ nghĩ cách đền cho ngươi một cái.”

Văn Cửu Uyên khẽ bật cười:

“…Không cần miễn cưỡng bản thân, vạn sự tùy duyên là được.”

Hoa Hải Đường

“Lúc đó vừa nhìn thấy Phù Ngư, ta đã nghĩ nó hợp với ngươi. Nếu có thể mua về phòng thân, dùng cho hợp tay, cũng coi như là một cách giữ mạng không tồi.”

Y nói rất nhẹ, tựa như chẳng hề để tâm. Loại pháp khí như vậy, y có rất nhiều, thật sự không đáng để bận lòng. Chỉ cần có một câu nói của Hạ Thư Từ như vậy, y đã thấy đủ.

Hạ Thư Từ khẽ sờ sống mũi.

Cái này… hợp với hắn sao?

Một món thì có năng lực theo dõi vạn dặm, một món thì còn mang theo nguyền rủa, bây giờ lại thêm chủy thủ tự chui vào người, rốt cuộc cái gọi là “hợp” là ở chỗ nào?

Chẳng lẽ bởi vì hắn… thích tùy tiện ném đồ?

Nhưng mà không đúng, nhìn sao thì Văn Cửu Uyên cũng không giống kiểu người sẽ nghĩ như vậy.

Đấu giá hội cũng sắp đến hồi kết, vì một sai lầm nhỏ này, Hạ Thư Từ chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn uống hay xem náo nhiệt. Thế mà lại bị Văn Cửu Uyên phát hiện, y kéo hắn ngồi nguyên đến khi đấu giá hội kết thúc.

Hành chủ đích thân đưa đến một túi gấm trữ vật, bên trong đựng toàn bộ linh thạch mà hắn thu được trong chuyến đi lần này. Đợi Hạ Thư Từ nhỏ m.á.u nhận chủ xong, lúc này mới chịu để hắn rời đi.

Sau khi nhỏ m.á.u nhận chủ, ngoài hắn ra, không ai có thể mở được túi gấm này, cũng không thể cưỡng ép mở ra hay xóa đi khí tức nhận chủ. Một khi đã nhận chủ, cho dù chủ nhân có hồn phi phách tán, túi gấm này cũng chỉ biến thành một vật c.h.ế.t vĩnh viễn không thể mở ra.

Đây chính là biện pháp phòng ngừa bị cướp đoạt, người còn thì tiền còn, người mất thì của cũng tiêu tan.

Chuyện bên này đã xử lý xong, nhân lúc trời còn sớm, Hạ Thư Từ sau khi hỏi ý kiến Văn Cửu Uyên, liền đưa y cùng trở về Bạch Sắc Tông.

Lúc trở về đã là chạng vạng. Hạ Thư Từ suốt một ngày mệt mỏi rã rời, vừa đi vừa lẩm bẩm:

“Mệt c.h.ế.t mất, gần đây cứ cảm thấy dạ dày không ổn. Ở hội đấu giá còn ăn bánh uống trà, sao đến giờ vẫn chưa tiêu hóa xong vậy…”

Hắn khi thì đói khi thì no, quả thật kỳ quặc, nhất thời cũng chẳng biết có nên tìm chút gì lót dạ trước khi ăn bữa tối hay không.

Lời này vừa vặn khiến Văn Cửu Uyên lưu tâm.

“Đói rồi sao?” Y là ma tu, từ trước tới nay chưa từng ăn đồ của nhân tộc, “Vậy đi tìm gì đó lót bụng?”

Hạ Thư Từ đã mệt rã rời, trong đầu chỉ muốn về nhà ngả lưng. Nhưng nghe y nói vậy, sống lưng lập tức thẳng lên:

“Đi, ta dẫn ngươi tới chân núi có một quán bán gà nướng ngon lắm!”

Khóe môi Văn Cửu Uyên khẽ cong, lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt.

Tựa như bất kể chuyện gì, chỉ cần liên quan tới y, Hạ Thư Từ liền đặc biệt để tâm, căn bản sẽ không bao giờ cự tuyệt.

Hai người vừa đến cổng tông môn liền rẽ hướng, đi về phía quán gà nướng. Hạ Thư Từ thuần thục gọi hai con gà nướng nguyên con, rồi dẫn Văn Cửu Uyên tìm chỗ ngồi xuống.

Khi gà nướng được mang lên, Văn Cửu Uyên liền nhắc hắn đi rửa tay. Đợi Hạ Thư Từ rời đi, y mới chậm rãi lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong tay áo, mở nút, đem viên đan dược trong suốt bên trong khéo léo nhét vào phần đùi gà mà Hạ Thư Từ đã chỉ định.

Linh khí nồng đậm từ viên đan dược lặng lẽ tỏa ra, từ từ hòa vào hương thịt thơm mềm của món gà nướng.

Tất cả hành động diễn ra không hề che giấu, cũng không có chút lén lút vụng trộm nào. Người qua người lại, nhưng chẳng ai phát hiện điều gì khác thường.

Hạ Thư Từ rửa tay xong quay lại, vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn uống, hoàn toàn đắm chìm trong mùi vị thơm ngon của món gà nướng, không mảy may phát hiện điều lạ.

Văn Cửu Uyên cũng động đũa vài lần, y thừa nhận thức ăn bên nhân tộc mùi vị không tệ. Nhưng không hiểu sao hôm nay, dù ăn gì cũng thấy đầy bụng khó chịu.

Bánh trà ở hội đấu giá phần lớn đều chế từ linh thảo phù hợp với thể chất tu sĩ nhân tộc. Với một ma tu như y, vốn không quen ăn uống, chỉ nếm sơ qua rồi đều đưa hết cho Hạ Thư Từ.

Giờ đây mới ăn được vài miếng gà, hương vị ban đầu đậm đà ngọt dịu dường như đột nhiên biến hóa, trở nên ngấy lạ thường. Y phải liên tục uống trà để áp chế vị giác, ăn không được bao nhiêu đã bỏ đũa xuống.

Hạ Thư Từ lập tức nhận ra điều lạ. Hắn ngừng đũa, nghiêng đầu hỏi:

“Không hợp khẩu vị sao?”

Hắn biết khẩu vị Văn Cửu Uyên có phần kén chọn. Nhưng món gà nướng nơi đây được xưng là đệ nhất trong toàn Bạch Sắc Tông, bản thân hắn luôn tự tin rằng không ai tích cốc mà có thể cưỡng lại sự mê hoặc của nó.

Nhưng dù sao cũng có người có sở thích khác biệt. Hắn không lấy làm thất vọng, ngược lại còn cười nói:

“Vậy ngươi muốn ăn gì khác không? Ta đi mua cho.”

Văn Cửu Uyên lắc đầu:

“Không sao, có lẽ hôm nay ăn uống không hợp.”

Hạ Thư Từ ừ một tiếng, vẫn chạy đi mua về một phần chè lạnh nhỏ:

“Sợ ngươi ăn không nổi nên ta mua ít thôi, ngươi nếm thử? Ăn ngon ta mua thêm, không ăn được thì ta đổi món khác.”

Văn Cửu Uyên không nỡ phụ lòng tốt của hắn, đành uống hết phần chè đó.

May mà lượng không nhiều.

Để tránh lãng phí, Hạ Thư Từ ăn luôn phần gà mà y bỏ lại, sau đó đưa Văn Cửu Uyên về nghỉ ngơi.

Trước kia hắn sống một mình trong động phủ lạnh lẽo, trống trải chỉ có bốn bức tường. Sau khi quen biết Văn Cửu Uyên, hắn đã chuyển ra ngoài thuê một động phủ khác rộng rãi, có ánh sáng mặt trời, bố trí lại đôi chút, trông ấm áp và dễ chịu hơn nhiều.

Động phủ mới gồm hai phòng một sảnh, căn phòng vốn dùng để tọa thiền tĩnh tu được hắn trải thêm bảy tám lớp đệm mềm, cải tạo thành một chiếc giường tạm. Còn phòng cũ của hắn thì thay bộ chăn nệm mới, nhường cho Văn Cửu Uyên nghỉ ngơi.

Văn Cửu Uyên không muốn nhận, nói:

“Ngươi cứ ngủ giường đi.”

Dù sao cuối cùng… cũng sẽ phải cùng nhau.

Hạ Thư Từ vẫn rất kiên quyết:

“Không được.”

Văn Cửu Uyên lại nhướng mày, cười như không cười mà nói:

“Nếu ngươi không chê, chúng ta có thể cùng ngủ.”

Hạ Thư Từ lập tức nghĩ tới thói quen xấu khi ngủ là thích ôm đồ vật mềm mềm. Cuối cùng vẫn lắc đầu, chỉ vào chỗ mình trải mấy lớp đệm mềm:

“Không chừng giường tạm này còn thoải mái hơn của ngươi.”

Văn Cửu Uyên không khuyên được, đành tạm thời nhận thua, nhượng bộ.

Dù sao y cũng không định bỏ qua. Mượn cớ mộng du là chuyện sớm muộn thôi.

Hạ Thư Từ sau khi tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái trèo lên giường mới, duỗi người:

“Thật thoải mái.”

Trừ mỗi việc… ban ngày ăn hơi quá no.

Hắn thầm nghĩ mình phải đi tìm một vị y tu xem mạch, dạo gần đây thân thể cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Nhưng chưa nằm được bao lâu, chợt nghe một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên ngoài cửa sổ!

Tiếng sấm đầu tiên tựa hồ như điềm báo, chân trời cuồn cuộn vang dội, dường như đang tích tụ gì đó, gió mưa sắp kéo đến.

Hạ Thư Từ đang cuộn mình trong góc phòng ấm áp, thoải mái, thảnh thơi nghĩ thầm: Dù là trời mưa hay kẻ nào không may đang độ kiếp bị thiên lôi bổ trúng, cũng chẳng liên can gì đến hắn, người sắp chui vào ổ chăn ấm áp mà ngủ một giấc.

Nào ngờ cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ gấp gáp.

“Thư Từ.”

Hắn thoáng ngẩn người, lập tức bò dậy mở cửa: “Sao vậy?”

Ánh mắt Văn Cửu Uyên xuyên qua khung cửa sổ, dừng lại nơi từng tia chớp xé toạc tầng mây đen, trầm giọng: “Ra ngoài một chút, lôi kiếp sắp giáng xuống.”

Hạ Thư Từ mơ hồ không hiểu, chỉ đành ngoan ngoãn bước theo y, vừa đi vừa lo lắng hỏi:

“Người khác độ kiếp, thiên lôi sẽ bổ vào nhà ta sao? Vậy ta đi rồi, nhà ta phải làm sao bây giờ? Có cách nào bảo vệ không?”

Ngữ khí hắn đầy sốt ruột, căn nhà kia là hắn mới vất vả dựng xong, đâu thể để mặc bị đánh sập.

Văn Cửu Uyên thoáng liếc hắn, trong mắt hiện vẻ khó hiểu lẫn bất đắc dĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đứa nhỏ ngốc này… còn đang lo cho căn nhà. Nếu người còn ở trong động phủ, lôi kiếp sẽ trực tiếp giáng xuống, phá nhà thành tro cũng chẳng phải chuyện lạ.

Hạ Thư Từ lại vẫn chưa nhận ra gì, còn lẩm bẩm oán trách:

“Thật là vô đức! Vì sao lại chọn nơi gần động phủ của đệ tử mà độ kiếp? Không biết tự ra chỗ hoang vu vắng người mà làm sao?”

Thiên lôi đã mơ hồ có dấu hiệu sắp giáng xuống, Văn Cửu Uyên không còn thời gian giải thích nhiều, lập tức siết chặt eo hắn, bế bổng cả người lên, lao thẳng về phía bầu trời.

Hạ Thư Từ chỉ cảm thấy bên hông căng chặt, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống đã bị đưa lên không trung, kinh hãi đến mức bản năng bám chặt lấy tay Văn Cửu Uyên. Cảnh vật xung quanh lướt qua như ảo ảnh, chớp mắt đã đến một đỉnh núi hoang vắng xa lạ.

Bên tai vang lên tiếng y, xa xăm mà lạnh lẽo: “Nín thở, bế khí.”

Hạ Thư Từ mù mờ chẳng hiểu gì: “A?”

Chữ “A” còn chưa bật ra trọn, thiên địa đã lặng ngắt như tờ.

Một đạo thiên lôi khổng lồ mang theo ánh sáng chói lòa như muốn xé rách bầu trời giáng xuống, lập tức bao trùm lấy hắn. Hạ Thư Từ bị sấm sét đánh trúng, thảm thiết kêu gào, xoay người bỏ chạy.

“Hựaaaaaa! Không phải chứ!!”

Hắn làm chuyện gì xúc phạm trời đất đâu? Vì sao lại bị sét đánh?!

Giữa tiếng sấm nổ vang trời, giọng Văn Cửu Uyên như vọng từ xa xăm đến gần:

“Ngưng thần, hộ thân.”

Hạ Thư Từ chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, toàn thân run rẩy. Hai kiếp cộng lại hắn cũng chưa từng bị thiên tai giáng xuống như thế này, cứ tưởng rằng phen này mình sẽ mất mạng ngay tại chỗ.

Lôi quang rạch ngang thân thể, da thịt rạn nứt, hắn đau đến thở không ra hơi, nước mắt dâng tràn, vội vã bỏ chạy khỏi vùng lôi kiếp.

Chạy được nửa dặm, Hạ Thư Từ từ sợ đến phát khóc cho tới lúc nhận ra, hình như sấm sét không g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, mà chỉ đánh đau thôi. Hắn mới thở phào, dần dần né tránh thuần thục hơn, vừa chạy vừa rống:

“Cái này lôi vì sao cứ đuổi theo ta mà đánh?!!”

Ở một bên, Văn Cửu Uyên vẫn đứng yên lặng như đang tản bộ giữa sân, nhìn xa tưởng nhàn nhã, nhưng nếu đến gần mới thấy cả người y căng chặt, khí cơ ngưng tụ, thủ thế sẵn sàng.

Y thản nhiên đáp: “Đó là lôi kiếp của ngươi. Tất nhiên là sẽ đuổi theo ngươi mà bổ.”

Ánh mắt y thủy chung không rời khỏi thân ảnh đang lảo đảo trong ánh lôi quang, Hạ Thư Từ bị sét rượt như con thỏ nhỏ. Trong tay Văn Cửu Uyên đã cầm sẵn một kiện pháp khí phòng ngự, chỉ chờ thời khắc hắn không chịu nổi, lập tức ra tay cứu viện.

Người tu đạo khi độ kiếp, nếu có thể chịu đựng được lôi kiếp rèn thể, ắt có lợi ích vô cùng. Nhưng thiên lôi này vốn dành cho hắn, người khác nếu thay mà đỡ lấy, chẳng những chẳng có ích lợi gì, mà còn có thể rước lấy tai họa vào thân.

Hạ Thư Từ vừa chạy vừa khóc oa oa, thấy Văn Cửu Uyên đứng ở cách đó không xa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt bình tĩnh, liền không dám tới gần.

Thiên lôi phía trên như muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận, bổ tới không ngừng. Hắn hoàn toàn không trốn được, càng nghĩ càng thấy hoảng, lại nhớ tới những lời mình nói với Văn Cửu Uyên ban ngày, lòng càng thêm lo sợ. Hắn vừa thở hổn hển vừa rơm rớm nước mắt, vừa quay đầu lại hướng về phía Văn Cửu Uyên la lên:

“Ta thề, những lời ta nói ban ngày… đều là thật tâm cả! Ta không có lừa ngươi đâu!!”

Lời còn chưa dứt, nơi chân trời liền vang lên tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, một đạo lôi đình nữa giáng xuống, trực tiếp bao phủ lấy toàn thân hắn. Uy lực so với trước còn muốn dữ dội gấp bội.

Hạ Thư Từ: “……”

Không phải chứ! Ông trời cố tình đối nghịch với hắn à!?

Văn Cửu Uyên khẽ bật cười, vào lúc như vậy rồi mà hắn vẫn còn tâm trạng la hét với y.

“Nhịn một chút, ngươi sẽ kết thành Kim Đan.”

Hạ Thư Từ giống như đã chịu đến mức tê liệt, đối diện với thiên lôi của chính mình cũng chỉ biết chạy trốn chứ không dám nghênh đón, tới giờ vẫn chưa có lấy một lần phản kháng nghiêm chỉnh.

“Không chịu nổi thì cũng đừng sợ. Ta ở đây.”

Một câu ấy rơi vào tai, khiến Hạ Thư Từ ngẩn người.

Cứ như thế, hắn cắn răng chịu đựng, miễn cưỡng chống đỡ đến đạo thiên lôi thứ tám mươi mốt, lúc này thân thể đã mệt mỏi không chịu nổi, hô hấp dồn dập, khắp người tỏa ra tia điện và tàn lửa. Da thịt cháy đen nứt nẻ, đau đớn như thiêu như đốt.

Từ khi sinh ra đến nay, hắn chưa từng chịu khổ như thế này. Có nhà ai nửa đêm sắp ngủ lại bị sét đánh như thế không!?

Không chịu nổi nữa!

Lại một đạo thiên lôi hung tợn đánh xuống, Hạ Thư Từ kêu thảm một tiếng, trong cổ họng trào ra mùi tanh, trước mắt tối sầm, lòng đầy tủi thân mà rủa thầm một câu:

“Mẹ nó…”

Nước mắt hắn suýt nữa bị sét đánh mà trào ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn, tầng mây đen đặc cuồn cuộn, lấp ló một đạo thiên lôi đang tích tụ. Đạo sét kia to đến mức còn lớn hơn cả người hắn.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Thư Từ cảm thấy bản thân mình thật sự xong rồi. Nếu sét ấy đánh xuống, e là mạng nhỏ cũng khó giữ.

Nhưng thiên lôi nào cho hắn thời gian chuẩn bị, đạo lôi kiếp cuối cùng như hổ rống giáng xuống.

Hạ Thư Từ toàn thân đẫm máu, ngồi bệt trên đất, căn bản không còn chút sức lực để tránh né.

Trong đồng tử hắn phản chiếu ánh lôi điện sáng trắng, lồng n.g.ự.c như nghẹn lại, ngay cả hô hấp cũng quên mất.

Không còn mắng chửi, không còn oán trách, không còn đau đớn hay nước mắt, chỉ có sự buông xuôi sau khi mệt mỏi đến cực hạn.

Hắn cũng không ngờ mình lại bình tĩnh như vậy.

Xa xa, thân ảnh áo đen rốt cuộc cũng động.

Ngay khoảnh khắc thiên lôi sấm vang sắp sửa giáng xuống, một đạo phòng hộ trận pháp trong suốt liền hiện lên trước mặt hắn, thay hắn chắn lấy lôi kiếp.

Lôi điện nổ tung ngay trên pháp tráo, ánh sáng chói lòa khiến Hạ Thư Từ theo phản xạ nhắm mắt lại.

Khi hắn lần nữa mở mắt ra, thiên kiếp kinh thiên động địa đã chậm rãi tan đi.

Mãi đến khi ấy, Hạ Thư Từ mới phát hiện, người chắn đạo thiên lôi cuối cùng, không phải hắn mà là một tầng hộ tráo không biết từ lúc nào đã hiện lên bên cạnh hắn.

Pháp trận hộ thân kia chẳng rõ được luyện từ tài liệu gì, ánh sáng lưu chuyển nhàn nhạt quanh mặt ngoài, nhưng bởi chịu đựng công kích quá mức mãnh liệt, nên bên ngoài đã loang lổ vết rạn, tựa như tầng tầng mạng nhện mỏng tang chằng chịt.

Hạ Thư Từ ngây ra như phỗng.

Kiếp vân dần tan, thiên địa linh khí tụ hội về nơi này, điên cuồng rót vào thân thể hắn, tuôn trào mãnh liệt, chữa trị mọi vết thương hữu hình lẫn vô hình trên người hắn.

Chỉ trong thoáng chốc, thân thể Hạ Thư Từ đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu. Cảm giác đau đớn vẫn còn vương lại, nhưng không thấy chút dấu vết thương tổn nào nữa.

Hắn ngồi bệt dưới đất, hoảng hốt sờ lên mặt và cánh tay mình.

Nếu không phải trên người còn vết m.á.u loang lổ trên y phục, e rằng hắn đã hoài nghi liệu chuyện vừa rồi bị thiên lôi bổ trúng có thật sự xảy ra, hay chỉ là một cơn ác mộng thoảng qua.

Đỉnh đầu chợt bị xoa nhẹ. Hạ Thư Từ ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Văn Cửu Uyên.

Văn Cửu Uyên thu tay về, giọng khẽ nói:

“Là lỗi của ta.”

Hắn sai ở đâu?

Lần đầu tiên trong đời bị thiên lôi bổ mà vẫn còn sống sót, khi ấy đau đến mức suýt muốn g.i.ế.c người, giờ phút này lại phát hiện mình vẫn sống y nguyên. Nhìn thấy Văn Cửu Uyên đang đứng trước mặt, nghe thấy giọng y, cảm giác ủy khuất sau khi thoát c.h.ế.t như thể bị khơi lên, không sao nén lại được.

Hạ Thư Từ hít hít mũi, chẳng còn hình tượng gì, cứ thế ngồi bệt dưới đất, “bịch” một tiếng bổ nhào vào lòng Văn Cửu Uyên, giọng khàn khàn lẩm bẩm:

“Huynh dọa ta c.h.ế.t khiếp rồi.”

Bàn tay lạnh lẽo của Văn Cửu Uyên nhẹ nhàng đặt lên sau cổ hắn, xoa ấn vỗ về:

“Lần đầu một mình độ kiếp mà có thể dựa vào sức mình chịu đựng được đến vậy, thật sự rất khá.”

Tuy rằng đạo lôi cuối cùng được pháp bảo cản lại, nhưng Hạ Thư Từ thực sự đã chống đỡ đến phút cuối cùng, tuyệt không tính là tránh né.

Chỉ là, hắn luôn cảm thấy trong lời y thỉnh thoảng lại có vài kiểu xưng hô kỳ lạ khiến hắn nổi da gà khắp người, không kìm được run lên hai cái.

Hắn nghẹn cả buổi, cuối cùng vẫn không nói ra được cảm giác “buồn nôn” ấy, chỉ trầm mặc nắm lấy vạt áo của Văn Cửu Uyên.

“Không báo trước để ngươi chuẩn bị tâm lý, là ta không phải.”

Khi ấy Hạ Thư Từ vẫn chưa hiểu, câu nói “là ta không phải” kia rốt cuộc mang ý nghĩa sâu xa gì.

Hắn chỉ thấy Văn Cửu Uyên luôn mang dáng vẻ từ ái của một trưởng bối, dù rõ ràng y cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ giống hắn. Giờ hắn đã cùng đẳng cấp với y, nhưng y vẫn giữ vẻ ôn hòa, xem hắn như hài tử mà chăm sóc.

Người này tuổi còn trẻ, nhưng lại mang theo khí chất của một trưởng giả, điều đó Hạ Thư Từ đã sớm nhận ra.

Nhưng chỉ cần y mở miệng nói “ta ở đây”, câu ấy như thể có sức nặng vững chắc rơi xuống đất, khiến người ta chẳng hiểu vì sao lại yên tâm đến lạ. Dường như chỉ cần Văn Cửu Uyên còn ở đó, tất thảy đều nằm trong lòng bàn tay y.

Mang trong mình vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng lại khiến người khác vô thức cảm thấy an lòng.

Mà cũng có thể thật sự y từng đi trước hắn mấy chục năm tu đạo, gọi là nửa bậc tiền bối cũng chẳng quá đáng.

Có chút “nghiện trưởng bối” thì có sao, tùy y vậy.

Đối với người thân cận, Hạ Thư Từ vẫn luôn dung túng hết mực.

Văn Cửu Uyên không phản bác, chỉ đưa tay lau nhẹ đuôi mắt hắn, đầu ngón tay dính một giọt lệ:

“Rất sợ sao?”

Y cắn từng chữ rất nhẹ, giọng trầm thấp khàn khàn, mang theo chút quyến luyến khó diễn tả:

“Ta vẫn luôn ở đây.”

Hạ Thư Từ cảm giác vành tai mình tê rần một trận.

Hắn cảm thấy bản thân vừa mới sống lại, dáng vẻ vừa rồi hoảng loạn chạy trốn thật sự quá mất mặt. Vì vậy, hắn “qua cầu rút ván”, lập tức rút khỏi lòng Văn Cửu Uyên, trừng y một cái:

“Huynh cứ thế đứng nhìn ta bị thiên lôi đánh xuống?”

Văn Cửu Uyên cúi đầu nhận lỗi rất thuần thục:

“Ta biết sai rồi.”

Y lúc nào cũng như thế.

Chỉ cần Hạ Thư Từ bắt đầu trách tội, dù lý lẽ thế nào, y cũng sẽ không chút chống đỡ mà gánh lấy hết mọi sai lầm, rồi bình thản bắt đầu dỗ dành hắn vui vẻ trở lại.

Hạ Thư Từ hờn dỗi một hồi, cuối cùng lại túm lấy vạt áo Văn Cửu Uyên, một lần nữa vùi vào lòng y, chẳng nói chẳng rằng mà ôm chặt lấy.

Chỉ một lần thôi.

Chỉ lần này thôi, Hạ Thư Từ, một nam tử hán đội trời đạp đất, sẽ ôm người này một lần.