Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 15



Chương 15: Nói dối, ngươi dính người quá rồi, Cửu Uyên

Sáng hôm sau, mọi người sớm đã thu dọn hành lý, tập trung chuẩn bị xuất phát. Văn Cửu Uyên giống như u linh, lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện sau lưng Hạ Thư Từ, chuẩn bị cùng hắn cưỡi phi kiếm.

Việc đầu tiên Hạ Thư Từ làm sau khi tiến giai Kim Đan chính là học ngự kiếm phi hành, đến nay đã có thành tựu nhất định, đủ khả năng độc lập phi hành.

Hắn đứng trên chuôi kiếm treo giữa không trung, cảm nhận người phía sau dán sát lại gần, giơ tay khẽ chọc vào n.g.ự.c đối phương:

“Chính ngươi cũng biết ngự kiếm, sao lại phải chen chúc cùng ta, một tiểu bối mà cũng bám dính.”

Văn Cửu Uyên điềm nhiên đáp:

“Không biết ngự kiếm.”

Hạ Thư Từ cười khẩy một tiếng:

“Không tin.”

“Thật sự không biết.”

Hạ Thư Từ vốn đã không dám bay quá cao khi mang theo người, giờ càng hạ thấp phi kiếm, gần như dán sát mặt đất, đẩy đẩy y:

“Ngươi xuống đi, ta còn chưa quen chở người, lát nữa mà cùng nhau ngã xuống mương thì đẹp mặt.”

Văn Cửu Uyên lại nói:

“Vậy để ta chở ngươi.”

Hạ Thư Từ nhướng mày:

“Ngươi chẳng phải vừa mới nói là không biết?”

Văn Cửu Uyên im lặng, quay mặt sang chỗ khác, giả như không nghe thấy.

“Ta muốn tự mình bay thử một lần.” Hạ Thư Từ gọi y một tiếng, “Ngươi dính người quá rồi, Cửu Uyên.”

Văn Cửu Uyên miễn cưỡng rời khỏi, tự mình ném ra một món pháp khí phi hành khác rồi bước lên trên.

Bọn họ cùng đệ tử Bạch Sắc Tông xuất phát. Lần này  do Dương Hoài Tông chủ trì khác xa Bạch Sắc Tông của bọn họ. Dương Hoài Tông là đại tông môn danh chính ngôn thuận, nội tình sâu dày, danh tiếng lan xa khắp mấy chục giới, mỗi kỳ đại hội đều là nơi quần long tụ hội, anh kiệt tranh phong.

So với đó, Bạch Sắc Tông chỉ là một tiểu tông môn vô danh nơi Thiên Huyền Vực, ngoại trừ dân bản xứ, ra khỏi thành Thiên Huyền e rằng chẳng mấy người từng nghe tên.

Đại Hội Thí Kiếm mở rộng cửa đón chào mọi tu sĩ chính đạo, bất kể xuất thân ra sao, chỉ cần giành được thứ hạng cao thì phần thưởng đều vô cùng hậu hĩnh.

Hạ Thư Từ đi theo lần này, vốn cũng muốn nhân dịp hỏi han chút tin tức về Hắc Tinh Giới. Hắn vẫn chưa từng thực sự dùng tu vi hiện tại cùng kiếm pháp để giao đấu chính diện với người khác, trong lòng vẫn có chút tự lượng sức mình, nên càng không định lên đài để bị đánh mất mặt.

Sau hai ngày phi hành không ngừng nghỉ, mọi người cuối cùng cũng đến được Dương Hoài Tông. Nhưng do quá nhiều người từ khắp nơi đổ về đây, pháp khí phi hành của họ đến nơi thì đã không còn chỗ chen chân, đành phải tạm thời dừng lại cách cổng tông môn vài dặm, chờ dòng người phía trước di chuyển dần.

Hạ Thư Từ ngự kiếm phi hành mệt rã rời, đang định nhảy xuống đi bộ cho thư giãn một chút thì đã bị Văn Cửu Uyên nhanh tay kéo lên lại pháp khí phi hành.

Văn Cửu Uyên không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào để được ở cạnh Hạ Thư Từ. Trên pháp khí phi hành, y như cái bóng dính sát sau lưng Hạ Thư Từ, không rời nửa bước, cứ như thể sợ hắn rơi khỏi pháp khí, đã sẵn sàng để đỡ lấy bất cứ lúc nào.

Chuyện vượt rào đêm đó có vẻ chỉ là lần bộc phát hiếm hoi, ngoài ra Văn Cửu Uyên vẫn cư xử rất đúng mực, hoàn toàn giữ giới hạn, không vượt quá mức.

Mọi người nghỉ ngơi trên pháp khí phi hành cho đến khi đến được cổng lớn của Dương Hoài Tông. Người Bạch Sắc Tông lần lượt hạ xuống khỏi pháp khí, tự giác tập hợp lại thành một nhóm, chuẩn bị làm thủ tục nhập tông.

Cổng vào Dương Hoài Tông là một chiếc thang trời cao vút tận mây xanh, nhìn không thấy điểm cuối. Cổng được xây từ bích ngọc, hai trụ lớn đứng đối xứng, bên trên có khắc hai chữ “Dương Hoài” bằng nét bút mạnh mẽ cứng cáp, nghe nói là do vị tông chủ đời đầu tự tay đề chữ.

Hai bên trụ cổng có hai linh thú hung mãnh trấn giữ, hình dáng nửa sư tử nửa báo, đang thong thả l.i.ế.m móng vuốt của mình. Chúng toát ra khí thế uy nghiêm đến mức chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến kẻ có ý đồ xấu sợ hãi mà rút lui.

Dương Hoài Tông đã mở hộ sơn đại trận, chỉ những ai vượt qua kiểm tra thân phận mới được vào. Mọi người lần lượt trình lệnh bài thân phận của môn phái, xếp hàng kiểm tra. Quá trình diễn ra khá nhanh chóng, từng người đều thuận lợi được thông qua rồi tiến vào trong.

Họ không phải tự mình leo thang trời mà được các đệ tử Dương Hoài Tông dẫn đến Truyền Tống Trận, truyền thẳng vào nội môn.

Quy mô của Dương Hoài Tông quả nhiên không phải thứ mà những tiểu tông tiểu phái có thể so sánh. Bên đường là mái ngói lưu ly, tường xanh ngói biếc, các tòa lầu cao cao chót vót, nền đất lát ngọc thanh, ven đường điêu khắc long phượng uy nghi, linh khí trên trời cuồn cuộn như mây mù dày đặc. Thỉnh thoảng có đệ tử đi qua, ai nấy đều im lặng, trật tự chỉnh tề.

Hạ Thư Từ đi theo các sư huynh phía sau. Tiêu Kỳ nhỏ giọng cảm thán, không dám nói lớn:

“Đây chính là đại tông môn sao, thật đúng là khí phái khác hẳn.”

Người dẫn đường là một đệ tử có gương mặt hiền hậu, trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Tuy tu vi không cao và tuổi thọ đã dùng hết phân nửa, vẻ ngoài dẫu trẻ mãi nhưng vẫn thấp thoáng nét lão luyện.

Y đưa họ đến một tòa nhà khách để nghỉ ngơi, sau đó lấy ra một tờ giấy, mỉm cười nói:

“Chư vị đạo hữu, mời qua bên này. Làm phiền mọi người nộp một trăm linh thạch, dùng để chi trả phí nghỉ ngơi cùng phí đăng ký tham gia Thí Kiếm Đại Hội.”

Lúc này Hạ Thư Từ đang bưng trà bánh trở lại, chia cho các sư huynh và Văn Cửu Uyên. Nghe đến phí đăng ký, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, đang định lấy linh thạch từ nhẫn trữ vật thì đã bị Tiêu Kỳ đặt tay ngăn lại.

Tiêu Kỳ vỗ nhẹ vai Hạ Thư Từ, ý bảo hắn chờ một chút, rồi khách khí hỏi:

“Ta nhớ trước đây, lúc các môn phái khác tổ chức Đại Hội Thí Kiếm, cũng chưa từng thu phí báo danh hay phí sân bãi từ những tu sĩ tham gia, đúng không?”

Trong khi các đội khác đang lần lượt giao linh thạch, chỉ có đoàn người của Bạch Sắc Tông là còn chần chừ. Lời nghi vấn này vừa cất lên, sắc mặt vị đệ tử dẫn đường có chút khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:

“Đây là mệnh lệnh được truyền xuống từ các trưởng lão cấp cao. Bọn ta chỉ làm theo, mong chư vị đạo hữu đừng làm khó.”

Tiêu Kỳ cũng cảm thấy khó xử, nói:

“Nhưng những lần trước chúng ta tham gia Đại Hội Thí Kiếm đều không cần nộp phí. Hơn nữa, một trăm linh thạch không phải con số nhỏ, nếu đã phải trả trước, ít nhất cũng nên được biết là dùng để chi vào việc gì.”

Lời qua tiếng lại đã khiến không ít người trong hàng giao và không giao linh thạch đều ngoái nhìn. Sắc mặt đệ tử dẫn đường đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nói với giọng không mấy thân thiện:

“Đã giải thích rồi, đây là phí báo danh và phí dịch vụ sử dụng sân bãi. Nếu bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể tự do tiến vào, hưởng thụ tài nguyên do Dương Hoài Tông bỏ ra tổ chức Thí Kiếm Đại Hội, vậy chẳng khác nào mở cửa cho người ngoài đến mà không tốn một xu nào sao?”

Lời này đã bắt đầu khó nghe. Sắc mặt Tiêu Kỳ thay đổi rõ rệt, thần sắc không còn tự nhiên. Nhưng hắn biết bọn họ đến đây là để tham gia Đại Hội, không nên gây rắc rối hay đối đầu với quy tắc mà Dương Hoài Tông đã định ra.

Thế là Tiêu Kỳ đành cắn răng móc linh thạch, giao ra một trăm khối.

Nào ngờ đệ tử dẫn đường vừa thấy số lượng linh thạch, liếc mắt một cái rồi nói tiếp:

“Xin lỗi vị đạo hữu này, phí này là tính theo đầu người. Một người một trăm linh thạch, nộp một phần thì chỉ một người được vào.”

Tiêu Kỳ nhíu mày, giọng cao hẳn lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Gì cơ? Một người một trăm linh thạch? Thế sao không ra đường cướp luôn cho xong?!”

Hạ Thư Từ cũng thấy mức phí này thật quá đáng. Một gia đình phàm nhân dưới chân núi bình thường chỉ cần một khối linh thạch cho sinh hoạt một tháng. Đệ tử Trúc Cơ kỳ của Bạch Sắc Tông mỗi tháng cũng chỉ được phân cho năm khối linh thạch, còn đệ tử Kim Đan thì là hai mươi khối.

Một trăm linh thạch vốn đã không phải số nhỏ. Mà các tu sĩ tham dự Thí Kiếm Đại Hội đến từ khắp nơi, người có thì có, người không có thì cũng chẳng thiếu.

Từ khi các đại tông môn liên kết sáng lập nên Thí Kiếm Đại Hội, ý nghĩa ban đầu chính là “lấy kiếm kết bạn, kiếm thí thiên hạ”. Ngay từ đầu, bản thân đại hội đã không hề thu bất kỳ loại phí nào.

Mục đích là thông qua quy mô và danh tiếng của đại hội để tuyển chọn nhân tài cho các tông môn, dùng phần thưởng phong phú làm mồi nhử, thu hút những người có tư chất và căn cơ xuất chúng. Nói cho hoa mỹ thì đây còn là dịp để giới tu chân trưng bày thực lực và nguồn nhân tài ưu tú ra bên ngoài.

Nếu chi phí “kết bạn bằng kiếm” chỉ là năm khối linh thạch một người, chỉ cần là đệ tử yêu thích kiếm đạo, ai cũng có thể chi trả thì dù có là mười người, Tiêu Kỳ cũng sẽ không do dự mà bỏ ra.

Nhưng một người tận một trăm linh thạch? Ai mà kiếm tiền dễ vậy chứ?

Không bỏ nổi số tiền này thì không xứng luận kiếm, không xứng đạo hữu?

Thế chẳng phải đã lệch xa với ý nguyện ban đầu của những người sáng lập rồi sao?

Nhưng ngại vì hiện đang ở địa bàn của người ta, Tiêu Kỳ đành nuốt những lời khó nghe xuống, cố gắng tìm cách vãn hồi tình hình:

“Vị huynh đài này, một người một trăm linh thạch, cho dù chúng ta có thể về tông môn lấy ra, mức giá này vẫn là hơi cao một chút.”

Tiêu Kỳ vốn là sư huynh lớn tuổi, kinh nghiệm đầy mình, một chút cũng không cảm thấy việc trả giá là mất mặt. Tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, đó là bản lĩnh, mất mặt cái gì chứ.

“Không bằng thế này đi, chúng ta không cần hưởng dụng tài nguyên hay đãi ngộ gì cả, mỗi người chỉ nộp mười khối linh thạch, như vậy được không?”

Đệ tử dẫn đường nghe xong thì như thể coi họ là thứ “quê mùa”, thái độ lập tức chuyển sang lạnh như băng, lạnh lùng nói:

“Đây là mệnh lệnh từ các trưởng lão cấp trên, nếu không nộp đủ linh thạch, Dương Hoài Tông không thể sắp xếp thi đấu cho các ngươi được. Mời các vị quay về.”

Hạ Thư Từ chau mày, nhanh chóng kéo sư huynh lại, sợ Tiêu Kỳ trong lúc bực bội lại nói ra lời không hay, để rồi thật sự không thể tham gia.

Hắn vội lấy linh thạch từ nhẫn trữ vật ra:

“Được rồi, chúng ta tổng cộng mười ba người, trong đó có mười một người muốn tham gia Thí Kiếm Đại Hội. Sư huynh ta vừa rồi đã giao một trăm, ta sẽ bổ sung thêm một ngàn nữa, vậy là được chứ?”

Đệ tử dẫn đường: “Được.”

Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay chậm rãi đè lên tay Hạ Thư Từ, giọng nói lành lạnh vang lên:

Hoa Hải Đường

“Được cái gì? Không được.”

Hạ Thư Từ hoảng hốt kéo tay Văn Cửu Uyên, nhỏ giọng nói gấp gáp:

“Cửu Uyên… ta có rất nhiều linh thạch, giao thì giao đi, nếu gây chuyện với Dương Hoài Tông, thiệt là chúng ta, một tiểu tông môn, chịu không nổi.”

Văn Cửu Uyên liếc mắt nhìn đệ tử dẫn đường từ đầu tới chân, rồi quay sang nói với Hạ Thư Từ:

“Ngươi tin ta không?”

Hạ Thư Từ sững người.

Chưa để hắn kịp phản ứng, Văn Cửu Uyên đã đem chỗ linh thạch Hạ Thư Từ lấy ra ném ngược lại, ngay cả một trăm khối linh thạch Tiêu Kỳ vừa giao cũng được hắn nhặt lại, đưa trả cho Tiêu Kỳ:

“Một đồng cũng không nộp.”

Đệ tử dẫn đường dường như không ngờ có người dám công khai phá vỡ quy tắc, tức giận đến mức nghẹn lời:

“Các ngươi…”

Văn Cửu Uyên lạnh nhạt nói:

“Ta chưa từng nghe nói Dương Hoài Tông tổ chức thi đấu mà còn thu loại phí báo danh trên trời này.”

Huống hồ, dù có thật sự cần thu phí đi nữa, xét từ góc độ nào đó, bọn họ cũng từng cho ngược lại Dương Hoài Tông rồi.

Không chỉ từng cho, mà còn là Dương Hoài Tông nên hai tay dâng lên linh thạch cung kính mời bọn họ mới đúng.

Hạ Thư Từ nuốt khan một ngụm nước bọt. Hắn vốn không muốn dây vào mâu thuẫn với đệ tử dẫn đường, nhưng một khi lời khó nghe đã nói ra, Văn Cửu Uyên lại xé toạc luôn lớp vỏ ngoài lịch sự, vậy thì cũng chẳng cần cân nhắc chuyện có nộp hay không nữa.

Cứ theo y là được.

Đệ tử dẫn đường tức đến nghẹn giọng:

“Tham gia không được Đại Hội Thí Kiếm thì cũng không phải là ta, chờ xem!”

Văn Cửu Uyên nhướng cằm, bình thản đáp:

“Được, chờ xem.”

Lúc này, những đội ngũ phía sau cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong đó có không ít đội từng tham gia nhiều lần Đại Hội Thí Kiếm, đều biết rõ trước nay chưa bao giờ có lệ thu phí báo danh. Nay thấy có người dám phá vỡ quy tắc, họ cũng bắt đầu xôn xao bàn tán:

“Nếu họ không nộp, chúng ta cũng không nộp.”

Tình huống trở nên rối loạn. Các đội phía sau vốn đang chuẩn bị nộp linh thạch cũng ngưng lại, thậm chí có người còn rút tay lại.

Văn Cửu Uyên đặt Hạ Thư Từ ngồi xuống nghỉ ngơi, giọng điệu bình thản mà sắc lạnh:

“Kêu trưởng lão quản sự của các ngươi ra đây. Ta muốn xem thử, cái ‘một người một trăm linh thạch’ này là vị trưởng lão nào dám đặt ra.”

Thân hình Văn Cửu Uyên cao lớn, vai rộng, đứng thẳng như tùng, ánh sáng phản chiếu lên người khiến khí thế y như đè ép toàn trường.

Chỉ cần đứng đó thôi, đã khiến người khác không tự chủ mà e ngại.

Lời nói của y dường như mang theo uy lực vô hình, khiến người nghe phải thuận theo bản năng.

Lấy tiền? Thú vị đấy.

Hôm nay y sẽ đứng ở đây, xem thử ai dám tính phí Hạ Thư Từ.