Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 16



Chương 16: Ám toán khiến m.á.u phun lên trường bào đen của Văn Cửu Uyên…

Đệ tử dẫn đường theo phản xạ lùi một bước.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta nhận ra hành động của bản thân, sắc mặt liền biến thành giận dữ tím tái:

“Khinh nhờn uy nghiêm đại tông, một lũ tiểu bối như các ngươi, cũng dám vô lễ như thế sao!”

Hạ Thư Từ bị tiếng quát rống làm cả người run lên, trong lòng cũng run rẩy theo.

Hắn căng thẳng nhìn chằm chằm tên đệ tử kia, chỉ sợ hắn làm ra chuyện gì không lý trí, bản thân phải kịp thời ra tay ứng phó.

Nhưng… hai tay đang đặt trên vai hắn lại vững vàng và trấn định dị thường.

Sự hiện diện sau lưng khiến Hạ Thư Từ cảm thấy lòng mình an ổn lạ thường, Văn Cửu Uyên đang đứng phía sau hắn, như thể muốn nói: “Ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây.”

Lấy lại tinh thần, Hạ Thư Từ không để tâm tới tên đệ tử nữa, quay đầu ngoắc các sư huynh:

“Sư huynh, qua đây ngồi đi.”

Tiêu Kỳ trong lòng kỳ thực cũng thấp thỏm. Hắn không dám chắc hành động của họ sẽ dẫn tới hậu quả gì, nhưng cùng lắm cũng chỉ là bị đuổi đi.

Mà… không có tiền nộp phí vào cửa, kết cục cũng là bị đuổi đi.

Vậy còn gì phải băn khoăn?

Kỳ thực lúc Bạch Sắc Tông phái họ đến tham dự Đại Hội Thí Kiếm lần này, vốn dĩ chưa từng lên ngân sách gì, bởi từ trước đến nay, Đại Hội đều miễn phí.

Giả sử có thể về tông môn chi trả đi nữa, thì cũng là một khoản không nhỏ, gây thêm áp lực cho bản môn.

Tóm lại: bọn họ thật sự không có tiền.

Đệ tử dẫn đường tức giận đến toàn thân run rẩy, chạy vội ra ngoài.

Cùng lúc đó, diễn biến bên này cũng khiến các đội khác trong đại sảnh bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nhiều đội vốn đang chuẩn bị nộp linh thạch cũng bắt đầu do dự, bởi thấy đoàn người phía trước phản ứng hợp tình hợp lý, bọn họ cũng cảm thấy nghi ngờ khoản “một trăm linh thạch” phí vào cửa.

Sức ép tăng lên, không ít người cũng bắt đầu từ chối giao nộp linh thạch.

Chuyện nhanh chóng kinh động tới tầng trên.

Đệ tử dẫn đường khi quay lại, phía sau đã dẫn theo một vị trưởng lão mặc bạch y.

Người này khí thế bất phàm, rõ ràng cấp bậc không thấp.

Vừa bước vào, ông ta liền đi thẳng tới trước mặt đoàn Văn Cửu Uyên, cười ha hả:

“Chư vị tiểu hữu, chuyện vừa rồi lão phu đã nghe nói. Xin đừng vì chút việc nhỏ mà làm tổn hại hòa khí. Dương Hoài Tông chúng ta vốn ôm chí lớn thiên hạ, lòng dạ rộng rãi, sao có thể vì ít linh thạch mà làm khó các vị.”

“Thế này đi, hôm nay, phí vào cửa của chư vị do lão phu tự mình bỏ ra. Nếu có ai đã giao, cũng sẽ được hoàn lại. Chư vị chỉ cần an tâm chuẩn bị tham dự Đại Hội Thí Kiếm là được, không cần lo lắng chuyện khác, được chứ?”

Thái độ của vị trưởng lão này vô cùng nhã nhặn, vừa đến đã đưa ra biện pháp dung hòa.

Tất cả đội ngũ có mặt trong đại sảnh đều lập tức yên lặng.

Đây rõ ràng là một quyết sách ba bên đều có lợi:

Trưởng lão bỏ tiền ra, coi như không thiếu thốn gì; các tu sĩ được miễn phí vẫn có thể tham gia; còn mâu thuẫn đang ngấp nghé bùng nổ thì lập tức được xoa dịu.

Quả là một nước cờ khôn ngoan.

Tiêu Kỳ không ngờ vị trưởng lão này lại dễ dàng như vậy để bọn họ qua cửa, còn thay cả đám lo phần phí, cảm thấy có chút khó tin.

Văn Cửu Uyên lúc này mới lạnh nhạt nhìn chằm chằm vị trưởng lão, đánh giá một hồi rồi chậm rãi hỏi:

“Ngươi là ai? Ta chưa từng thấy qua ngươi.”

Trưởng lão đúng là người từng trải, bị hỏi thẳng mặt cũng không biến sắc, chỉ cười cười:

“Tiểu hữu nói đùa rồi.”

Văn Cửu Uyên lúc này đưa đầu ngón tay khẽ chạm vào xương quai xanh của Hạ Thư Từ, cách lớp y phục nhẹ gõ một cái như vô tình:

“Thật khiến người ta cảm động, còn làm phiền đến trưởng lão ra mặt. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, há chẳng phải thành ra chúng ta là loại người nhỏ nhen, vô cớ gây chuyện, còn ngươi lại được tiếng rộng lượng, khoan dung độ lượng?”

Y nở nụ cười đầy ẩn ý:

“Sao có thể để như vậy được? Vẫn nên mời tông chủ các ngươi đích thân đến một chuyến đi.”

Sắc mặt trưởng lão thoáng trầm xuống, ông ta vuốt râu, chậm rãi nói:

“Vị đạo hữu này nói lời nặng quá rồi. Tông chủ là nhân vật thế nào? Ngày thường công vụ bề bộn, việc nhỏ như vậy sao có thể kinh động đến người?”

Ngụ ý là: Tông chủ như hoàng đế ở xa, núi cao không với tới, quản không đến chuyện nơi đây.

“Phó tông chủ cũng được.” Tay Văn Cửu Uyên bị người nào đó âm thầm nắm lấy, như mang theo cảnh cáo, nhẹ nhàng nhéo một cái.

Văn Cửu Uyên cúi đầu nhìn Hạ Thư Từ đang trách móc mình, rồi thản nhiên rút tay về, chẳng lấy gì làm lạ:

“Không sao cả, chí ít cũng phải có người dám lên tiếng.”

Vị trưởng lão kia lắc đầu:

“Các vị đạo hữu, Dương Hoài Tông chúng ta không phải nơi vô lý ngang ngược, mong các vị dừng lại đúng lúc.”

Văn Cửu Uyên nhướng mày:

“Cầu kiến tông chủ, không được sao?”

Vị trưởng lão ném túi gấm chứa linh thạch cho đệ tử dẫn đường:

“Tông chủ là bậc đại năng thượng cổ, các ngươi, vài đứa tiểu bối còn chưa mọc đủ lông cánh dám xưng hô thẳng tên họ, liền muốn gặp là gặp được à?”

“Nếu ai ai trên thiên hạ cũng đến cầu kiến tông chủ, thì chẳng lẽ tông chủ phải gặp từng người một?”

Hạ Thư Từ lo lắng kéo nhẹ vạt áo Văn Cửu Uyên, nhỏ giọng hỏi:

“Chúng ta làm vậy có quá ngông cuồng không?”

Văn Cửu Uyên thản nhiên đáp:

“Không sao. Ngươi nghĩ mà xem, đến lúc nữa ngồi trên đầu hắn mà cuồng cũng chẳng vấn đề gì.”

Hạ Thư Từ: “……”

Khẩu khí thật lớn, nhưng lại khiến người ta an tâm một cách kỳ lạ.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trưởng lão vừa định cho đệ tử giải tán đám người trong khách đường, thì một giọng nói vang lên:

Hoa Hải Đường

“Chậm đã.”

Trưởng lão giật mình quay đầu:

“…… Phó tông chủ?”

Người đến chính là Quỳnh Ly, phó tông chủ Dương Hoài Tông.

Hắn mặc y phục rộng rãi, nhưng tóc tai chỉnh tề, khuôn mặt trẻ trung, mày kiếm mắt sáng, bên hông đeo kiếm. Vừa bước nhanh vào, ánh mắt hắn đã rơi xuống ba nghìn khối linh thạch trên bàn, là thứ khiến người ta gây khó dễ để ép ba vạn khối mà vẫn không mua được Tinh Huyền Tinh, khiến hắn tức đến nghẹt thở.

Không cần nói đến chuyện Tinh Huyền Tinh, chỉ dựa vào thân phận này thôi, hắn mà tức lên là có thể kéo cả Dương Hoài Tông ra trị tội một lượt. Cái tên mù mắt kia không biết chọc ai không chọc, lại đi chọc họ Văn!

Điều quan trọng nhất là năm nay khó khăn lắm mới đến phiên Dương Hoài Tông tổ chức Đại Hội Thí Kiếm. Vậy mà lão già kia lại lộng quyền, tự ý liên kết với người khác để mượn cơ hội bòn rút kiếm lợi!

Quỳnh Ly cười lạnh:

“Lão thất phu, tông chủ bận rộn thế nào ngươi là người rõ nhất. Hắn mặc kệ việc này thì thôi, ngươi dám qua mặt hắn đã đành nhưng dám coi như ta, phó tông chủ, c.h.ế.t rồi à?!”

“Một người một trăm linh thạch?” Quỳnh Ly gần như muốn rút kiếm c.h.é.m xuống:

“Ngươi dám thu thật đấy? Muốn c.h.ế.t hả?!”

Trưởng lão mặt tái xanh, kinh hãi lắp bắp:

“Ngài… ngài không phải nửa tháng sau mới quay về sao?”

Quỳnh Ly giận đến chửi tổ mười tám đời:

“Ta mà hôm nay không về, có phải ngươi định vét sạch tiền người ta không?!”

Hắn vừa nhận được tin từ Văn Cửu Uyên là lập tức quay về ngay. Khách quý có đạo đãi khách quý, Văn Cửu Uyên mang đủ thành ý và còn mang theo người trong lòng đến, hắn tất nhiên phải tự thân ra mặt.

Không ngờ gấp gáp quay về lại vớ ngay chuyện xấu mặt như vậy.

Quỳnh Ly tức đến sôi gan, không thể tin thuộc hạ lại dám tự ý hành động, ăn hối lộ kiểu này. Hắn lập tức cúi người thi lễ với các khách nhân xung quanh, thẳng thắn nhận lỗi:

“Dương Hoài Tông là danh môn chính phái, xảy ra chuyện nhơ nhuốc thế này là tại hạ trông giữ không nghiêm.”

Ánh mắt Quỳnh Ly đảo qua đoàn người Bạch Sắc Tông, khi lướt qua Văn Cửu Uyên thì gần như không dám nhìn lâu, còn khi nhìn tới Hạ Thư Từ thì càng chẳng dám dừng lại.

Nếu không phải vì lễ nghi, lại thêm ánh mắt như hổ rình mồi của Văn Cửu Uyên, hắn thật muốn nhìn kỹ một chút người kia. kẻ có thể khiến họ Văn hào phóng tung tiền như rác, chỉ vì một câu:

“nếu hắn vui vẻ.”

Quỳnh Ly thầm mắng: Cái tên c.h.ế.t tiệt họ Văn này, đúng là biết cách chơi trội.

Dù mắng là mắng vậy, nhưng người tặng tài vật luôn được ưu đãi. Nếu Văn Cửu Uyên thật sự bán một phần ba sản lượng Tinh Huyền Tinh cho bọn họ, thì Quỳnh Ly có thể lập tức tôn hắn và người yêu làm tổ tông cũng không vấn đề.

Bởi vì chỉ cần có mỏ quặng Tinh Huyền Tinh, năm sau tất cả đệ tử trong tông đều có thể được trang bị “mệnh hồn đăng” truy tung dùng để bảo vệ khi ra ngoài. Khi gặp nguy hiểm, nó có thể cứu mạng một lần.

Quỳnh Ly hành lễ xin lỗi rất thuần thục, việc này hắn từng làm nhiều, nên có kinh nghiệm đầy mình.

Ban đầu phí nhập hội là có thể thu, nhưng thuộc hạ tự ý nâng giá để ăn chặn, hắn thật không ngờ bọn họ lại dám làm trò bẩn này ngay tại Đại Hội Thí Kiếm, một sự kiện lớn long trọng, toàn tu chân giới đang nhìn vào!

Có lẽ vì danh tiếng Dương Hoài Tông lớn, nên trước đó không ai nghi ngờ việc thu phí vô lý cả.

Quỳnh Ly lập tức cho người áp giải trưởng lão kia đi, quyết định điều tra triệt để. Sau đó, đích thân hắn xin lỗi mọi người, hoàn tiền gấp ba lần, cam kết tất cả sẽ nhận đãi ngộ công bằng, đồng thời thông báo:

Phần thưởng cho mười người đứng đầu kỳ đại hội năm nay sẽ được tăng gấp đôi.

Sự việc chấn động này khiến đoàn người Bạch Sắc Tông đều choáng váng.

Hạ Thư Từ kinh ngạc nhìn sang Văn Cửu Uyên, chỉ thấy đối phương nhướng mày với hắn.

Đợi Quỳnh Ly xử lý xong, Hạ Thư Từ mới bước tới lên tiếng:

“Phó tông chủ, có thể cho ta mượn một bước nói chuyện không? Có chuyện muốn làm phiền ngài, sẽ không tốn nhiều thời gian.”

Quỳnh Ly nhìn hắn, gật đầu:

“Được.”

Chốn đông người lắm tai mắt, Quỳnh Ly lập tức đưa bọn họ vào giới tử không gian của mình:

“Có chuyện gì?”

Văn Cửu Uyên khoanh tay thong thả đi sau Hạ Thư Từ, thấy hắn cứ nhìn quanh quất, liền nhỏ giọng hỏi:

“Sao? Muốn à?”

Hạ Thư Từ chớp mắt, cũng thấp giọng đáp:

“Không định muốn. Mà có muốn thì sao chứ, ta nhớ là mỗi cái giới tử không gian đều là độc nhất vô nhị, ngươi chẳng lẽ định cướp của người ta à? Như vậy không lễ phép chút nào, Văn Cửu Uyên, ngươi có đánh thắng nổi không mà tính giở trò?”

Nghe vậy, Quỳnh Ly cười gượng trong lòng: Nếu hắn có gan, thì cứ thử xem.

Văn Cửu Uyên: “Được rồi.”

Những người khác trong Bạch Sắc Tông ở lại bên ngoài giới tử không gian, vì kiêng kỵ. Bên trong chỉ có ba người: Quỳnh Ly, Hạ Thư Từ, và Văn Cửu Uyên.

Quỳnh Ly hỏi:

“Tiểu hữu, có chuyện gì?”

Nhân lúc trò chuyện, ánh mắt hắn kín đáo đánh giá Hạ Thư Từ.

Một thiếu niên tuấn tú, đôi mắt sáng như sao.

Hắn nhớ lại cảnh tượng tương tác giữa hai người trước đó không khỏi thầm nghĩ:

Họ Văn kia mấy năm trước lạnh như nước giếng cổ, giờ lại vì một chàng trai tràn đầy sinh khí này mà nảy lòng xuân à?

Vào đến không gian kín, Hạ Thư Từ mới lấy ra một phong thư và một chiếc nhẫn Hắc Tinh từ nhẫn trữ vật.

Hắn đưa thư cho Quỳnh Ly, còn chiếc nhẫn thì cẩn thận cầm lên tay trình ra:

“Chiếc nhẫn này ta nhặt được hơn một tháng trước. Nhưng nó cứ tự động xuất hiện bên người ta, người khác không thể chạm vào, ai đụng đến sẽ bị… đâm.”

Quỳnh Ly thấy chiếc Hắc Tinh nhẫn kia, ánh mắt lập tức thay đổi.

Quỳnh Ly vừa nhìn đã nhận ra ngay, đây là Tinh Huyền Tinh luyện chế thành pháp khí, hơn nữa hàm lượng không hề thấp.

Trong tay có nhiều Tinh Huyền Tinh đến thế, xa hoa dùng để luyện một chiếc nhẫn trữ vật, nhẫn ấy lại vô tình rơi vào tay Hạ Thư Từ, hơn nữa trừ hắn ra, kẻ khác không tài nào đụng vào được, nếu không phải cố tình sắp đặt thì còn là gì nữa?

Vì một gốc cỏ non, mấy người này đúng là hao tổn bao nhiêu tâm huyết.

Quỳnh Ly ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Như ngươi thấy, đây là một chiếc nhẫn trữ vật, chủ yếu được luyện từ Tinh Huyền Tinh, vì thế có khả năng truy tung ngàn dặm.”

Hạ Thư Từ cau mày:

“Ta lo ngại đây là loại pháp khí nguyền rủa hại người, nên vẫn không dám mở ra.”

Quỳnh Ly vuốt cằm, lặng lẽ liếc Văn Cửu Uyên một cái.

Văn Cửu Uyên thần sắc thản nhiên, không ngăn cản, cũng chẳng mở lời.

Quỳnh Ly lập tức hiểu ý, bèn đáp:

“Khả năng đó… rất lớn.”

Rõ ràng Văn Cửu Uyên chưa từng để lộ thân phận trước mặt vị tiểu hữu này. Nếu chiếc nhẫn là vật của y, mà đến giờ Hạ Thư Từ vẫn chưa biết rõ, thì hiển nhiên y cũng không có ý định cho hắn biết.

Hạ Thư Từ giật mình, tay run lên, suýt nữa ném nhẫn đi:

“Vậy… có cách nào để thoát khỏi nó không?”

Quỳnh Ly đáp:

“Tạm thời chưa có. Sau khi nhận chủ thì trừ khi có thủ đoạn đặc biệt mới có thể gỡ bỏ.”

“Tiểu hữu chớ quá lo lắng, họa hay phúc cũng chỉ là hai mặt của một sự việc. Nếu ngươi không mở ra, nó sẽ không gây hại. Biết đâu một ngày nào đó, thứ ấy lại phát huy tác dụng mà ngươi không ngờ tới.”

Văn Cửu Uyên khẽ nhướng mày.

Y chẳng cần nói một lời, Quỳnh Ly đã hiểu ý đến mức chu toàn.

Quả nhiên, trò chuyện với kẻ thông minh đúng là bớt phải lo nghĩ.

Hạ Thư Từ nắm lấy chiếc Hắc Tinh nhẫn, thở dài, lại cất vào nhẫn trữ vật:

“Cảm ơn.”

Quỳnh Ly mỉm cười:

“Không cần khách khí.”

Hắn sắp sửa quay người rời đi, Quỳnh Ly bỗng nhớ ra điều gì, liền gọi giật lại:

“Tiểu hữu xin dừng bước, còn một việc nữa.”

“Nếu không nhờ các ngươi, chỉ sợ bản tôn đến giờ vẫn chưa biết kẻ ngu xuẩn kia lại dám làm ra chuyện như vậy.”

“Dương Hoài Tông ta có một món chí bảo thượng cổ, gọi là Huyền Cổ Linh Trì, là vật do đại năng đời đầu dùng linh căn và linh lực của bản thân hóa thành trước lúc toạ hóa.”

“Huyền Cổ Linh Trì muốn mở ra và sử dụng cần đổi lấy bằng điểm cống hiến. Để tỏ lòng cảm kích, bản tôn thay ngươi đổi lấy quyền sử dụng mười ngày.”

“Tiểu hữu vừa mới đột phá Kim Đan kỳ không lâu đúng không? Nhân lúc căn cơ còn chưa ổn định, hãy nhân cơ hội này mà tẩy huyết dịch, luyện linh căn, về sau tu hành ắt sẽ tiến triển vượt bậc.”

Tông môn điểm cống hiến không dễ gì có được, phải lập công trạng lớn mới có thể đổi tương ứng. Ngay cả Quỳnh Ly hiện nay cũng chỉ đổi được mười ngày mà thôi.

Tất nhiên, điểm cống hiến có thể tìm cách kiếm lại. Một phần ba sản lượng Tinh Huyền Tinh trong một năm không phải năm nào cũng có, bỏ lỡ lần này, e rằng chẳng còn cơ hội thứ hai.

Hạ Thư Từ như được ban ơn lớn, kinh ngạc cảm kích:

“Đa tạ tiền bối!”

Quỳnh Ly đưa hắn một chiếc lệnh bài, cười hòa nhã:

“Nửa đêm, chỉ cần rót linh lực vào lệnh bài là có thể tiến vào.”

Quỳnh Ly đưa hai người rời khỏi giới tử không gian, sau đó tiếp tục xử lý chuyện liên quan đến vị trưởng lão tham ô kia.

Y hiểu rất rõ đám người đó. Trưởng lão dám trắng trợn làm những chuyện như vậy, chắc chắn phía trên còn có người bật đèn xanh cho hắn. Những việc Quỳnh Ly cần làm còn rất nhiều.

Đệ tử mới được giao nhiệm vụ dẫn đường đưa Hạ Thư Từ cùng mọi người đến phòng khách nghỉ ngơi, đồng thời dặn dò kỹ lưỡng những điều cần lưu ý liên quan đến Đại hội Thí Kiếm, bao gồm thời gian, địa điểm, thể thức thi đấu, lịch trình và thứ tự khen thưởng.

Hạ Thư Từ nghe qua một lượt nắm được đại khái, biết rằng mười người đứng đầu bảng Kim Đan sẽ được tự do lựa chọn một món pháp khí địa cấp trong bảo khố của Dương Hoài Tông mang đi, nghe đến đó, hắn lập tức động lòng.

Hắn từng nói rồi, hắn muốn tặng Văn Cửu Uyên một món pháp khí địa cấp.

Thế nhưng Hạ Thư Từ vốn chưa từng thực sự đánh nhau, nếu phải cầm kiếm lên đấu thật, hắn hoàn toàn không có cửa thắng. Nhưng nếu liều mình đi thi, có khi còn có thể giành được một món pháp khí tặng cho Văn Cửu Uyên; còn nếu không tham gia, chắc chắn chẳng có gì cả.

Tiêu Kỳ cùng các sư huynh khác vẫn luôn khích lệ hắn đăng ký thi đấu.

Hạ Thư Từ quay đầu nhìn, thấy đại ma đang ôm y phục cho hắn, chống cằm ngồi cách đó không xa, chờ đến mệt mỏi rã rời. Hắn nhìn một lúc, rồi đứng dậy đi báo danh.

Gần đây Văn Cửu Uyên trông rất mệt mỏi. Hạ Thư Từ để ý thấy y thường xuyên buồn ngủ, lơ đãng, ánh mắt phờ phạc.

Nếu hắn thật sự có thể bứt phá tiến vào danh sách top đầu, rồi dựa theo sở thích của Văn Cửu Uyên mà chọn một món pháp khí tặng cho y, có lẽ Cửu Uyên sẽ vui vẻ hơn một chút chăng?

Hạ Thư Từ thầm nghĩ.

Sau khi báo danh xong, họ ai về phòng nấy. Lúc này Văn Cửu Uyên không hề giấu giếm gì, y đi theo phía sau Hạ Thư Từ, cùng hắn bước vào phòng.

Văn Cửu Uyên ngáp một cái, rõ ràng rất muốn ôm Hạ Thư Từ ngủ một giấc, nhưng hắn còn bận tâm đến chính sự, cuối cùng vẫn nhịn xuống:

“Linh tuyền.”

Hạ Thư Từ lập tức tỉnh táo:

“Đi luôn hôm nay sao?”

Văn Cửu Uyên gật đầu:

“Ừ. Mỗi ngày ngâm một lần, liên tục mười ngày.”

“Đi thôi.” Hạ Thư Từ kéo chặt lấy hắn, bóp nhẹ lệnh bài truyền linh lực vào, “Ngươi cũng phải đi.”

Văn Cửu Uyên không trả lời.

Hạ Thư Từ lập tức cảm thấy trời đất đảo lộn trước mắt, không kìm được nhắm mắt lại, nắm chặt lấy tay áo Văn Cửu Uyên.

Ngay sau đó, cả hai đáp đất. Còn chưa kịp mở mắt, luồng linh khí dày đặc đã ập tới trước mặt.

Trước mắt là một hồ nước bị vách đá bao quanh, vô cùng yên tĩnh. Nước trong hồ có màu xanh băng trong suốt, càng tiến gần càng cảm nhận rõ luồng hơi lạnh tỏa ra.

Đó là linh khí nồng nặc gần như hóa thành thực thể, cả mặt hồ dường như ngập trong linh lực.

Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, khiến sắc xanh băng ấy lại thêm vài phần ánh bạc mờ ảo.

Văn Cửu Uyên sớm đã không đi cùng Hạ Thư Từ nữa mà lặng lẽ nghiêng người, tránh luồng linh khí đang ập đến trước mặt:

“Mỗi lần ngâm tối đa chỉ được một nén nhang, quá thời gian ấy linh khí sẽ khiến ngươi bỏng rát. Ngâm cách nhau bốn đến năm lần là đủ.”

Lần đầu Hạ Thư Từ cảm nhận được linh khí là lúc hắn tập điều khiển linh lực. Còn đây là lần đầu hắn tận mắt thấy linh khí đậm đặc đến mức hóa thành nước mới mẻ đến nỗi không rời mắt được.

Nghe Văn Cửu Uyên nói vậy, hắn mới sực nhớ ra:

“Ngươi không cùng ngâm à? Ao lớn thế này, không ảnh hưởng đâu.”

Văn Cửu Uyên đáp:

“Căn cốt của ta đã định hình, linh khí không có nhiều tác dụng nữa.”

Thực ra linh trì này là do Văn Cửu Uyên tranh giành được, mà lại chỉ để mình Hạ Thư Từ được hưởng lợi, trong lòng hắn sao có thể yên tâm cho được.

Hạ Thư Từ kiên trì:

“Dù gì cũng là huyền cổ linh trì, công dụng chủ yếu là tẩy tủy luyện thể bằng linh khí đậm đặc. Cho dù ngươi không cần tẩy tủy, chỉ ngâm một chút thôi cũng có ích cho tu hành mà.”

Hắn đẩy đẩy Văn Cửu Uyên:

“Mau đến đi, Cửu Uyên. Ngươi ngại thì ta quay lưng lại, đi xa ra chỗ cuối ao là được.”

Ánh mắt Văn Cửu Uyên lướt qua vòng eo mảnh khảnh của Hạ Thư Từ một vòng, rồi hỏi:

“Ngươi mặc nguyên đồ xuống nước?”

Hạ Thư Từ tưởng hắn đang gợi ý, liền hào sảng nói:

“Được chứ, chuyện nhỏ.”

Văn Cửu Uyên nói:

“Quần áo ướt sẽ dính sát vào người, cái gì cũng lộ ra. Tuy ngâm dưới nước nhưng nước ở đây trong đến mức không che nổi gì đâu.”

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói đầy hàm ý:

“Thư Từ, ngươi không thể trông mong dê tự dâng vào miệng hổ, mà hổ lại dùng ý chí để nhịn không cắn xuống được.”

Hạ Thư Từ: “……”

Khoan đã.

Anh em này… có vấn đề!

Hạ Thư Từ hiểu rõ ẩn ý trong lời hắn, sững sờ nhìn hắn, lại nhìn thêm lần nữa.

Lời này trắng trợn quá mức rồi, hoàn toàn không giấu diếm tâm tư.

Văn Cửu Uyên biết hắn nghe hiểu, cũng biết hắn sẽ không cố chấp đòi cùng ngâm nữa, bèn ung dung nói:

“Ngươi đi trước đi, ta đợi ngoài này.”

Đã nói ra lời mang hơi hướng thú dữ thế kia, mà còn ở lại nhìn Hạ Thư Từ ngâm linh trì… thì đúng là không tiện nói nổi rồi.

Y xoay người rời khỏi, cẩn thận khép cửa lại, im lặng đứng chờ bên ngoài.

Hạ Thư Từ nhớ lại đêm hôm đó bọn họ từng gặp nhau trong trạng thái không mấy tỉnh táo, khẽ cười gượng một tiếng rồi lặng lẽ bước vào nước.

Hắn thất thần khua nhẹ mặt nước trong ao, chậm rãi ngâm mình vào làn nước lạnh giá của huyền cổ linh trì.

Dòng linh lực dịu dàng quấn quanh cổ chân Hạ Thư Từ, nâng cơ thể hắn từ từ hạ xuống đáy ao.

Hơi nước lạnh lẽo nhưng không buốt đến xương, dần dần ngập đến nửa người hắn. Hạ Thư Từ hơi thất thần, trong lòng không khỏi lặp đi lặp lại một suy nghĩ: Quan hệ giữa hắn và Văn Cửu Uyên… có phải đã vượt quá giới hạn rồi không?

Mặc dù hắn không thấy phản cảm hay bối rối trước những biến hóa tình cảm này, nhưng khi nghĩ đến việc sau này sẽ đối mặt với Văn Cửu Uyên như thế nào, hay làm sao xử lý mối liên kết bất ngờ sinh ra này… Hạ Thư Từ vẫn chưa rõ ràng.

Hắn chưa lý giải được lòng mình.

Mực nước trong ao chỉ cao đến nửa người, Hạ Thư Từ đứng yên trong nước, vừa định ngâm hoàn toàn cơ thể xuống thì dưới chân bỗng đạp phải thứ gì đó.

Tựa như dẫm trúng hoa văn chìm sâu trong đáy ao, Hạ Thư Từ hơi nghi hoặc, vừa định nhấc chân rời đi, thì hoa văn ấy đột ngột phát sáng.

Một vòng sáng trong suốt bỗng hiện lên, bao lấy cơ thể Hạ Thư Từ, khóa chặt hắn vào bên trong.

Hạ Thư Từ: “?”

Phía trước vòng sáng ấy, dần mọc ra từng sợi băng nhọn cực nhỏ, sắc bén đến mức rợn người. Những chiếc gai nhọn này mọc dày đặc từ mép ngoài, từng chút từng chút một hướng về trung tâm nơi hắn đang đứng.

Những mũi gai trắng lạnh, bén ngót đến khiến hắn rợn tóc gáy. Hạ Thư Từ theo bản năng lùi lại hai bước rồi đột nhiên cảm thấy đau nhói phía sau lưng.

Phía sau lưng hắn, những mũi gai băng mọc ra từ mặt trong vòng sáng nhân lúc hắn lùi lại liền đ.â.m thẳng vào da thịt không một tiếng động.

Ngay khi đ.â.m vào, những gai nhọn ấy như bọt biển gặp nước, lập tức hút lấy linh lực trong người Hạ Thư Từ, chui vào kinh mạch, khóa chặt toàn bộ tiếng nói và cử động của hắn.

Khoảnh khắc đó, tiếng Hạ Thư Từ biến mất đến cả kêu cứu cũng không thể.

Còn vô số gai băng khác vẫn tiếp tục mọc ra, không ngừng vươn về phía hắn. Đồng tử Hạ Thư Từ co rút dữ dội.

Với mật độ dày đặc thế này, hắn chẳng mấy chốc sẽ bị biến thành một con nhím sống!

Đúng lúc ấy, một giọng nói quái dị vang lên:

“Quỳnh Ly, cứ mãi truy đuổi như vậy, cuối cùng cũng chẳng mang lại gì tốt đẹp cho ai cả.”

“Trận ‘Tù Long’ này có thể khóa chặt linh lực trong người ngươi, nhốt ngươi lại. Một nén nhang sau, ngươi sẽ bị linh tuyền ăn mòn, dần dần hoà tan trong hồ này trở thành một phần của nó.”

Linh lực bị rút cạn, Hạ Thư Từ rơi vào trạng thái kiệt quệ. Máu rịn ra từ những vết đâm, từng giọt đỏ tươi tan vào trong nước ao, loang ra rồi biến mất không để lại dấu vết.

Tấm mộc bài cũ kỹ đeo bên hông hắn lay động trong nước, và vào đúng một khoảnh khắc ngắn ngủi hấp thụ một tia huyết khí.

Sắc mặt Văn Cửu Uyên lập tức biến đổi, đột ngột ngẩng đầu lên.

“Chỉ cần ngươi chịu từ bỏ truy cứu, ta sẽ thả ngươi rời đi trong một nén nhang… Ể?”

Trận pháp “Tù Long” đầy rẫy băng nhọn, lẽ ra đang giam giữ một kẻ mạnh — lại chỉ vây được… một con cá tạp?

Hóa ra vẫn là tên tiểu tử đã khiến kế hoạch bại lộ kia!

Ngay sau đó, vòng sáng trong suốt chợt khựng lại, như có một bàn tay vô hình khổng lồ đang chậm rãi siết lấy nó.

Rắc —

Những gai băng ngừng sinh trưởng, trận pháp bắt đầu phát ra âm thanh gãy nứt như sắp sụp đổ, rồi trong nháy mắt nổ tung ra từng mảnh!

Hạ Thư Từ ngã vào một vòng tay ấm áp. Tay hắn bị thương, run rẩy túm lấy vạt áo người kia, không kìm được mà ho khan, m.á.u trào ra vấy đỏ áo đen của Văn Cửu Uyên.

Một nửa cơ thể Văn Cửu Uyên ngâm trong làn nước linh khí đậm đặc, ôm chặt lấy Hạ Thư Từ. Tay hắn quét qua da thịt lạnh giá của người trong lòng toàn là m.á.u và vết thương loang lổ.

Y ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực như máu, xuyên qua tầng hư không, nhìn thẳng về phía kẻ đang ẩn nấp phía sau trận pháp vừa vỡ nát.