Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 18



Chương 18: Làm ầm ĩ ta không muốn giữ, cũng không nghĩ tới nó biến mất…

Văn Cửu Uyên khẽ thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Thư Từ:

“Y phục không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.”

Hạ Thư Từ cau mày, bực bội nói:

“Lúc ngươi giở trò với ta sao không thấy ngươi nhắc đến thể thống?”

Văn Cửu Uyên: “…”

Hạ Thư Từ hừ nhẹ một tiếng, hất tay y ra, kiềm chế mà vén nhẹ áo y lên, cẩn thận xem xét những vết bỏng cháy:

“Thương thế của ta đã gần khỏi, sao ngươi vẫn còn nghiêm trọng như vậy?”

Văn Cửu Uyên đáp:

“Ngày mai ngươi lại tới xem.”

Ngày mai xem cũng chẳng làm vết thương hôm nay bớt nghiêm trọng, Hạ Thư Từ vẫn còn nhớ rõ hình ảnh hắn thấy khi mình chưa hôn mê, toàn thân m.á.u me, thảm đến cực điểm.

Hắn không nói gì, cũng chẳng tranh luận nữa.

Chậm rãi đưa tay, Hạ Thư Từ giúp y buộc lại đai lưng cho chỉnh tề, miệng kể lại:

“Bên kia, tông chủ đã đích thân ra mặt, cùng Quỳnh Ly đến trước mặt ta nhận lỗi hồi lâu. Còn nói kẻ đã bày trận Tù Long cũng đã bị bắt rồi.”

“Chỉ là, kẻ đó vừa mới bị giam chưa đến hai ngày thì không biết ai đã dùng pháp khí bén nhọn mà đ.â.m thành con nhím. Nghe nói kinh mạch lẫn linh căn đều bị đánh nát như tổ ong.”

Hạ Thư Từ liếc mắt nhìn Văn Cửu Uyên:

“Không thể đứng dậy, càng chẳng thể bước đi. Thế mà lại có sức lực và thủ đoạn đến báo thù giúp ta, thật khiến người ta phải bội phục.”

Văn Cửu Uyên khẽ ho một tiếng.

Thật sự được gặp lại Văn Cửu Uyên, tảng đá nặng đè nặng trong lòng Hạ Thư Từ cũng nhẹ đi không ít. Hắn lại nhớ tới những điều Quỳnh Ly vừa nói ban nãy, bèn đem hết kể lại cho y nghe:

“Quỳnh Ly nói hắn cảm thấy rất có lỗi với chúng ta, còn nói muốn tìm lúc nào đó, tự tay trói mình bằng dây thừng rồi đến trước mặt chúng ta treo ngược để chịu phạt.”

Văn Cửu Uyên: “…”

Hạ Thư Từ cười cười, kể tiếp:

Hoa Hải Đường

“Tông chủ bọn họ giận đến mức bóp nát cả ngọc trong tay, bàn tay ấn lên thành hố hằn rõ từng ngón. Quỳnh Ly lén moi ngọc thạch trong tay y ra, thay bằng cái mới, còn tưởng người ta không phát hiện.”

Văn Cửu Uyên nhẹ giọng:

“Xem ra quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chẳng tệ.”

Hạ Thư Từ nghi hoặc:

“Sao ngươi biết?”

Văn Cửu Uyên khẽ cười:

“Đây cũng chẳng phải bí mật gì. Người trong giới đều rõ.”

Hạ Thư Từ không truy hỏi nữa, chỉ chỉ vào chân y:

“Ngươi vẫn chưa thể đi sao?”

“Tạm thời thôi.” Văn Cửu Uyên đáp. “Qua vài ngày nữa sẽ ổn.”

Hạ Thư Từ nhướng mày.

Người không đi được thì chẳng khác nào mất hết quyền tự do. Hạ Thư Từ hoàn toàn thuận lý thành chương mà đẩy y về phòng mình, mặc cho Văn Cửu Uyên ra sức từ chối, vẫn cố chấp bế y đặt lên giường.

Lúc ôm lấy đối phương, Hạ Thư Từ dồn toàn bộ khí lực. Trong lòng thầm nghĩ: hắn tuyệt đối không thể yếu đuối trước mặt Văn Cửu Uyên lần nữa.

Dù trong lòng biết mình không đủ sức bế nổi một nam nhân trưởng thành, nhưng hắn lại nhớ, lúc trước Văn Cửu Uyên ôm hắn nhẹ nhàng vô cùng, chẳng chút phí sức. Nghĩ vậy, Hạ Thư Từ càng không cam tâm.

Sự thật chứng minh, Hạ Thư Từ không khiến bản thân thất vọng. Hắn tay chân gọn gàng, bế người đến giường một cách trơn tru, lại đắp lên cho y một lớp chăn mỏng. Tất cả đều được hắn thực hiện một cách gọn gàng, không chút sơ suất.

Hạ Thư Từ vô cùng hài lòng:

“Được rồi. Trước khi ngươi hoàn toàn khôi phục khả năng hành động, mọi chuyện đều do ta quyết định.”

Văn Cửu Uyên cũng không hề phản bác quyền làm chủ ấy. Hắn còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị Hạ Thư Từ đưa tay bịt miệng, chẳng cho hắn mở miệng. Mà thật ra, Văn Cửu Uyên cũng chưa bao giờ định phản đối điều gì.

Mấy ngày tiếp theo, đám y tu của Dương Hoài Tông thường xuyên ra vào phòng họ, mỗi ngày đúng giờ đều có người hầu mang thuốc tới. Hạ Thư Từ y theo lời dặn của lang y mà nghiêm khắc trông chừng Văn Cửu Uyên uống hết từng bát thuốc đắng nghét. Thấy đối phương điềm nhiên như không, uống xong chẳng đổi sắc mặt, hắn lại bắt đầu ủ ê nghĩ vì sao bát thuốc của mình không thể để Văn Cửu Uyên uống giùm luôn cho rồi.

Rõ ràng biết sẽ bị linh trì thiêu cháy, mà vẫn không do dự lao xuống cứu người.

Đúng là cái đồ ngốc.

Hạ Thư Từ rầu rĩ nằm úp trên mép giường.

Văn Cửu Uyên đưa tay nâng mặt hắn, giọng dịu dàng:

“Tiểu Từ, lên đây đi.”

Hạ Thư Từ nhích người vào trong, trèo lên giường, nằm xuống cạnh Văn Cửu Uyên nghỉ ngơi.

Nhưng hắn chẳng buồn ngủ chút nào. Chỉ cần nhắm mắt lại, hắn lại thấy hình ảnh Văn Cửu Uyên toàn thân đầy máu.

Hạ Thư Từ trừng trừng nhìn trần nhà hơn nửa đêm, cuối cùng chịu hết nổi, nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, lặng lẽ ra đình viện ngoài cửa luyện kiếm.

Hắn cần tìm việc để làm, phải tiêu hao bớt tinh lực, mới mong đầu óc đừng nghĩ ngợi lung tung.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thư Từ cảm nhận được sự bất lực sâu sắc đến vậy.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Cửu Uyên bị thương, mà chính hắn, ngay cả tư cách báo thù cũng không có.

Hắn vẫn còn quá yếu, mà kẻ yếu… thì không có quyền lên tiếng.

Dù không phải vì Văn Cửu Uyên, thì cũng phải vì chính mình.

Dù gì cũng giống nhau cả thôi.

Đại Hội Thí Kiếm lần này còn chưa chính thức bắt đầu đã xảy ra biến cố, tâm tình Hạ Thư Từ nặng nề, vừa phiền vừa lo, nửa đêm cầm kiếm bổ cọc gỗ. Nghe tiếng động, Tiêu Kỳ cũng bị đánh thức, lo lắng chạy tới. Cuối cùng lại bị Hạ Thư Từ kéo ra làm bạn luyện kiếm luôn.

Lần này chuyện xảy ra, các sư huynh đều không biết gì. Hạ Thư Từ không chủ động nói, cũng không để Quỳnh Ly hay ai khác kể ra. Các sư huynh chỉ biết rằng Văn Cửu Uyên đi ra ngoài gặp chuyện, bị thương chân.

Đợi đến khi trời hửng sáng, Hạ Thư Từ mới chịu buông tha sư huynh, một mình vọt vào phòng tắm nước lạnh, sau đó quay về nằm cạnh Văn Cửu Uyên. Tưởng rằng mệt đến vậy chắc chắn sẽ ngủ được, nào ngờ vừa nhắm mắt lại, vẫn tỉnh như sáo.

Hạ Thư Từ nhàm chán trở mình.

Cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó…

Trong lòng hắn hẳn là nên có một thứ gì đó cho hắn ôm như bạch tuộc, ôm xong thì thứ đó còn phải giơ tay ôm lại hắn, giống như hai vòng tròn khép kín ôm chặt lấy nhau như vậy, hắn mới yên tâm mà ngủ được.

Ngủ quen rồi. Bỗng dưng đơn độc một mình, thực sự không quen.

Hạ Thư Từ trở mình, đảo mắt nhìn về phía Văn Cửu Uyên. Lặng lẽ lắng nghe hô hấp của đối phương thật lâu, xác định người kia đang ngủ rất sâu, lúc này hắn mới len lén vươn tay, ôm lấy một bên cánh tay của y.

Cũng không dám quá đà dù sao nửa người dưới của Văn Cửu Uyên vẫn còn thương tích.

Tạm vậy đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ban ngày dù có thiếu ngủ cỡ nào, Hạ Thư Từ vẫn tung tăng nhảy nhót như thường. Hắn đã quen với việc đi đâu cũng phải đẩy theo xe lăn của Văn Cửu Uyên. Mà Văn Cửu Uyên cũng chưa từng phản đối, thành ra Hạ Thư Từ tự tuyên bố một cách rất “đơn phương”:

“Chắc chắn là ngươi rất thích được ta đẩy đi như vậy.”

Văn Cửu Uyên mỉm cười:

“Ừ.”

Nhưng dạo gần đây, Văn Cửu Uyên hình như mắc phải một loại “ảo giác” kỳ lạ, mỗi lần Hạ Thư Từ vừa rời đi chốc lát rồi quay lại, đều thấy y một tay đặt lên bụng, lẩm bẩm với không khí:

“Đã mấy ngày rồi… mà chẳng thấy ngươi làm ầm ĩ gì.”

“Im lặng rồi sao?”

“…”

Hạ Thư Từ bực mình:

“Cái gì mà làm ầm ĩ? Ta trước giờ đâu có vậy!”

Văn Cửu Uyên lúc này mới như sực tỉnh, cười bất đắc dĩ:

“Thư Từ nói phải.”

Nhưng giữa hàng mi của hắn vẫn còn chút gì đó u ám chưa tan.

Hôm ấy, Văn Cửu Uyên phá lệ im lặng rất lâu, rất lâu…

Tuy hắn xưa nay vốn ít nói, nhưng chưa từng trầm mặc đến mức như vậy.

Ngay lúc Hạ Thư Từ đang khổ não suy nghĩ không biết nên làm gì để khiến Văn Cửu Uyên vui lên, thì đột nhiên nghe thấy hắn mở miệng gọi:

“Thư Từ.”

“Nếu ta… đánh mất thứ gì đó thuộc về ngươi thì sao?”

Văn Cửu Uyên im lặng rất lâu rồi mới hỏi:

“Ngươi… sẽ trách ta sao?”

Hạ Thư Từ không biết hắn đang nói đến chuyện gì, nhưng vẫn lắc đầu, dịu giọng:

“Sẽ không. Ngươi chịu áp lực quá lớn… nếu có làm mất thì cũng mặc, chỉ cần người không sao là được rồi.”

Văn Cửu Uyên khẽ lẩm bẩm:

“Ta không định giữ lại nó… nhưng cũng không ngờ nó sẽ biến mất.”

Hạ Thư Từ mím môi không nói gì.

Thương thế của Văn Cửu Uyên hồi phục rất nhanh, đến ngày thứ ba là đã có thể đứng dậy được. Nhưng dạo gần đây hắn cứ luôn tìm cách đi về phía địa lao, Hạ Thư Từ tưởng hắn muốn đi báo thù, hoảng hốt giữ chặt hắn lại:

“Cửu Uyên, Cửu Uyên… ngươi phải dưỡng thương cho tốt trước đã!”

Văn Cửu Uyên mấy hôm nay vẫn không cảm nhận được luồng tinh khí trong bụng, sắc mặt âm trầm, miễn cưỡng đè xuống tia sát khí thoáng hiện trong mắt:

“Được.”

Không quản lễ nghi gì nữa, Hạ Thư Từ vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, kéo hắn trở lại, cố gắng khuyên giải:

“Không vội, không vội mà… Thương thế ngươi mới có mấy ngày? Lỡ để lại di chứng thì sao!”

Văn Cửu Uyên không nói gì, nhưng đột nhiên túm lấy tay Hạ Thư Từ, ấn lên bụng mình:

“Thư Từ… cho ta mượn chút linh lực.”

Hạ Thư Từ lập tức dồn linh lực truyền vào người hắn.

Văn Cửu Uyên nhẫn nại chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng hắn lại cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc đã mất tăm mấy ngày nay.

Luồng tinh khí từng ăn sạch toàn bộ ma khí trên người hắn giờ đã suy yếu đến mức gần như tan biến. Nhưng dưới sự dẫn dắt của linh lực Hạ Thư Từ, nó lại từ từ quẫy đạp, từng chút từng chút một hấp thu linh lực được truyền vào, vui mừng đến nỗi xông thẳng vào cơ thể Văn Cửu Uyên. Sau khi xông rồi, mới sực nhận ra hình như mình làm quá, sợ khiến “đại ma” nổi giận, liền cẩn thận thu lại, ngoan ngoãn bất động.

Văn Cửu Uyên không giận mà còn bật cười:

“Được rồi… Đúng là cái đồ nhỏ không có tiền đồ.”

Không ngờ trong lúc thân thể gặp nguy, nó lại tự nhả ra hết những gì từng ăn của hắn.

Hạ Thư Từ cảm thấy thần hồn bất định, toàn thân nổi da gà, không dám nói lời nào.

Nhưng thấy sắc mặt Văn Cửu Uyên giãn ra, không còn u uất như trước, Hạ Thư Từ cũng mặc kệ tất cả, chỉ cần người hắn yêu được vui vẻ, là đủ rồi.

Từ sau đó, dù miệng hay lầu bầu trêu chọc, Văn Cửu Uyên vẫn hay chủ động tìm Hạ Thư Từ “mượn linh lực”.

Hạ Thư Từ suốt mấy ngày trời không ngủ ngon, chỉ đến khi thấy Văn Cửu Uyên hoàn toàn bình an, hắn mới thôi thấp thỏm. Nhưng căng thẳng thì vẫn còn, bởi vì Đại Hội Thí Kiếm cuối cùng cũng sắp chính thức bắt đầu.

Do gần đây xảy ra vụ việc trưởng lão tham ô, còn mưu hại đồng môn, nên lịch trình đại hội đã bị lùi lại một vòng. Giờ đây, mọi thứ đã được sắp xếp lại, ai cũng chuẩn bị ráo riết.

Hạ Thư Từ thì càng lo hơn, hắn chưa từng thực sự rút kiếm chiến đấu. Khi còn ở Bạch Sắc Tông, hắn chỉ dùng kiếm gỗ luyện tập mà thôi. Vậy mà bây giờ, không chỉ phải dùng kiếm thật, còn phải tỉ thí dưới hàng ngàn con mắt dõi theo.

Dù có ôm chân Phật luyện gấp suốt mười mấy ngày, trong lòng hắn vẫn lo lắng khôn nguôi.

Mấy hôm nay, Văn Cửu Uyên tinh thần khôi phục rõ rệt, bèn kề vai sát cánh dạy hắn luyện kiếm — tay nắm tay chỉ từng chiêu thức, cách đối đòn, cách phá chiêu…

Đại Hội Thí Kiếm kéo dài nửa tháng, vì số lượng người tham dự đông đảo nên lịch thi đấu rất dày đặc. Hạ Thư Từ ôm tâm lý “đi cho có mặt, có thể thua sớm cũng tốt”, thế mà chẳng hiểu sao cứ thế đánh hết vòng này đến vòng khác, đánh đến mức cả tim cũng hoảng loạn theo.

Càng đánh về sau, càng gian nan, nhưng Hạ Thư Từ vẫn thành công lọt vào Top 10 của tổ Kim Đan, rồi mới dừng bước đầy tiếc nuối.

Nhưng vào được Top 10 đã có phần thưởng, mỗi người có thể tự chọn một món địa cấp pháp khí trong bảo khố.

Hạ Thư Từ không ngờ mình lại có thể chen chân được vào danh sách mấy trăm người, còn thật sự có thể chọn được một món, đưa cho Văn Cửu Uyên, vui đến mức như được ban đại ân.

Hắn chẳng buồn xem mấy trận chung kết sau đó, kéo Văn Cửu Uyên chạy thẳng tới bảo khố để chọn pháp khí.

Thấy ánh mắt Văn Cửu Uyên dừng lại thật lâu trên một viên mặc ngọc đen tuyền, Hạ Thư Từ không nói hai lời, dứt khoát cầm lấy viên ngọc đó.

Từ hơn một tháng nay, hắn chưa có ngày nào được yên thân, hoặc là vì lo thương thế của Văn Cửu Uyên, hoặc là vì căng thẳng chuẩn bị thi đấu.

Giờ hắn ôm trong tay chiến lợi phẩm mình vất vả giành được, vô cùng hớn hở đeo cho Văn Cửu Uyên, rồi thở phào một hơi thật sâu:

“Viên mãn rồi!”

Hắn cười đến cong cả mắt, đầy phấn khởi:

“Lần trước ta đã nói sẽ tặng ngươi một món địa cấp pháp khí… nói được thì làm được!”

Văn Cửu Uyên sững người một lúc lâu.

Ánh mắt hắn khẽ d.a.o động, giọng nói như tiếng thở dài lặng lẽ vang lên:

“Thư Từ à…”