Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 17



Chương 17: Cửu Uyên thật sự thừa nhận, vậy mà ngươi lại chẳng vui nổi

Thân thể trọng thương, mệt mỏi rã rời, Hạ Thư Từ bị Văn Cửu Uyên ôm chặt trong lòng. Cảm giác đau đớn bị tạm thời che lấp, nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, ma khí bùng nổ, luồng uy áp từ kẻ đứng đầu Ma tộc va chạm dữ dội với thế lực bên ngoài.

Chỉ một lần chạm mặt ngắn ngủi, Hạ Thư Từ đã mơ hồ nghe thấy trong hư không vọng đến một tiếng thét thảm thiết.

Cho dù lúc này Văn Cửu Uyên chẳng khác gì trứng chọi đá, y cũng tuyệt đối sẽ không để đối phương an toàn rút lui sau tấm màn kia.

Sớm muộn gì, y cũng sẽ lần theo dấu ấn bỏng rát do ma khí lưu lại để tìm ra kẻ đó, bắt hắn phải trả giá đắt.

Tu chân giới, cái c.h.ế.t đâu chỉ có một kiểu. Sau khi suýt bị ma vật coi như thức ăn mùa đông nuốt sống, hôm nay Hạ Thư Từ lại được “mở rộng tầm mắt” với một kiểu c.h.ế.t mới:

Bị băng đ.â.m thành cái sàng.

Khoảnh khắc Văn Cửu Uyên xuất hiện, thật ra hắn chẳng còn chút cảm giác nào, đau đến độ không thể đếm hết số gai nhọn đang xuyên qua da thịt, ý chí của hắn toàn bộ đã rút lui, chỉ còn lại bản năng đang chạy trốn khỏi cơ thể, cố gắng bám lấy một thứ gì đó để quên đi đau đớn.

Lúc lấy lại được chút cảm giác, hắn đã nằm trong lòng Văn Cửu Uyên.

Hạ Thư Từ nắm chặt vạt áo y, giọng khản đặc vì m.á.u trào lên cổ họng, thì thào:

“Bọn họ nhằm vào Phó Tông chủ.”

Kẻ ra tay nhất định là người trong tầng lớp cao của tông môn. Ngay cả chuyện Quỳnh Ly dùng điểm cống hiến để đổi mười ngày vào Linh Trì cũng bị biết đến, thì chuyện để người mai phục sẵn từ trước cũng là điều có thể xảy ra.

Nhưng có lẽ bọn chúng không biết mười ngày này là cố ý dành cho bọn chúng, nếu biết, chắc đã không tự chui đầu vào lưới như vậy.

Lần này ra tay với Quỳnh Ly là một sai lầm, nhưng nếu định tiếp tục hành động tương tự trong tương lai thì sẽ không dễ dàng như thế nữa.

Đưa tay tới cả Phó Tông chủ, đây không còn đơn thuần là chuyện mượn uy mà hành động. Đây là ngang nhiên đạp lên uy nghiêm của Dương Hoài Tông, là chuyện không thể dung tha.

Hạ Thư Từ muốn ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay của Cửu Uyên vẫn giữ chặt sau gáy hắn, hắn cảm nhận được lực cản dịu dàng từ lòng bàn tay ấy.

Hạ Thư Từ không nhúc nhích nữa.

Hắn nghe thấy Văn Cửu Uyên thì thầm bên tai:

“Thư Từ, ngủ một lát đi. Khi tỉnh lại rồi sẽ không còn đau nữa.”

Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng đỡ hắn. Hạ Thư Từ nhắm mắt, không cố chấp nhìn ra bên ngoài nữa, chỉ khẽ đáp:

“Ừm.”

Văn Cửu Uyên luôn có lý do riêng cho những gì y làm. Được bao bọc trong vòng tay quen thuộc nhưng xa lạ ấy, Hạ Thư Từ cảm thấy yên tâm lạ kỳ. Hắn biết thế nào là đủ, nên cũng không cố nhìn trộm nhiều thêm.

Văn Cửu Uyên cả người đầy máu, nhưng y dường như không nhận ra. Hạ Thư Từ có chút áy náy, lén lút dùng tay lau m.á.u bám trên người y.

Trận pháp Tù Long lần này lại bắt nhầm “cá”, còn bị cắn rách cả lưới. Hơi thở của Ma tộc tràn ra khắp nơi, khiến tất cả lớp phòng thủ của Dương Hoài Tông từ trong ra ngoài đều chấn động.

Nửa khuôn mặt Hạ Thư Từ chôn sâu vào vai Văn Cửu Uyên, chậm rãi lau sạch vết m.á.u trên người y.

Nhưng càng lau, hắn lại càng nghi ngờ.

Hắn bị thương nặng thật đấy, nhưng có chảy nhiều m.á.u đến thế không? Sao cảm giác m.á.u trên người Văn Cửu Uyên càng lúc càng nhiều?

Lạ thật  hắn rõ ràng đang cố lau sạch, sao lại cảm thấy như đang lau… không hết?

Hạ Thư Từ xoa lên vết m.á.u đã gần khô, m.á.u dần dần thấm ra thứ chất lỏng ấm áp. Hắn lập tức ý thức được điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi.

Đến mức này rồi, Văn Cửu Uyên có lẽ cũng đã nhận ra, bàn tay đặt sau đầu Hạ Thư Từ khẽ phát sáng một tia sáng nhàn nhạt.

Người trong lồng n.g.ự.c hắn cứng đờ, không khống chế được mà mềm nhũn ra. Đồng tử của Hạ Thư Từ dần trở nên tản mác, nhưng đúng lúc ý thức sắp bị xé toang, hắn lại không kìm được mà giãy giụa chống lại.

 Rõ ràng hắn là người hiểu chuyện, biết điều, Văn Cửu Uyên không muốn hắn thấy thì hắn sẽ không cố tình tò mò. Nhưng cái tên thiên sát vương bát đản này, vì sao vẫn cứ muốn áp đảo hắn!

Ngay trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Hạ Thư Từ tức giận há miệng, cắn một cái lên vai Văn Cửu Uyên.

Tức c.h.ế.t mất, thật sự tức c.h.ế.t mất.

Đó là ý niệm cuối cùng còn sót lại trong đầu Hạ Thư Từ trước khi rơi vào bóng tối.

Trong mộng, toàn thân Văn Cửu Uyên đẫm máu, như vừa bước ra từ biển máu.

Hắn nâng hàng mi ướt đẫm máu, điềm nhiên nhìn Hạ Thư Từ. Hạ Thư Từ chẳng màng điều gì, chỉ muốn xông về phía y.

Phía sau Văn Cửu Uyên là một vực sâu thăm thẳm. Y nhắm mắt, để mặc mình rơi xuống, nhưng lại đưa tay quấn lấy một sợi dây leo, níu chặt lấy Hạ Thư Từ cũng đang định lao theo y mà nhảy.

Cảm giác rơi tự do đột ngột xen lẫn sự kéo giữ mạnh mẽ còn chưa tan đi, Hạ Thư Từ chợt bừng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng. Khi được một đệ tử y tu đỡ dậy, hắn mới phát hiện mình vừa ngã xuống từ giường.

Đầu óc hắn quay cuồng, hình ảnh Văn Cửu Uyên trong mộng, một người không còn ý niệm sống cứ chớp hiện liên tục, hòa với cảnh tượng trước đó bị y ép đến choáng váng, gương mặt dính đầy máu, khiến lòng Hạ Thư Từ bức bối khó hiểu.

Hắn gắng ép mình ổn định tinh thần, không quản nhiều nữa, khàn giọng hỏi:

“Người toàn thân đen sì đi cùng ta… ngươi có thấy không?”

Đệ tử y tu đỡ hắn ngồi lại lên giường:

“Có thấy, tiên sinh, có. Nhưng ngài nên nghỉ ngơi một lát, vết thương trên người vẫn chưa hoàn toàn lành, cử động mạnh sẽ làm rách miệng vết thương vừa khép.”

Hạ Thư Từ không hiểu sao bản thân lại trở nên bất an như vậy, giống như đổi cả tính khí. Khoảnh khắc bị ngăn lại, hắn thậm chí muốn hất tay y tu ra mà lao ra ngoài:

“Hắn đâu rồi?!”

“Đang nghỉ ngơi trong phòng mình, Hạ tiên sinh không cần sốt ruột.” Giọng Quỳnh Ly vang lên từ cửa.

Hạ Thư Từ lập tức ngẩng đầu, thấy phía sau Quỳnh Ly là một người mặc bạch y.

Người ấy mặt như ngọc, ánh mắt sâu lạnh, đuôi mắt dài mà hờ hững, mang dáng vẻ xa cách, không dễ gần.

Nhưng khi mở miệng, lại là một giọng nói ôn hòa nhã nhặn:

“Dương Hoài Tông liên tục xảy ra những chuyện thế này, ta là tông chủ lại không thể ngăn cản, thật sự xin lỗi.”

“Chuyện này giải quyết xong, ta sẽ hướng Tiên Minh thỉnh cầu xử phạt.”

Quỳnh Ly lúc này lại càng không dám ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ. Vốn dĩ, y chỉ muốn bù đắp phần nào cho việc Hạ Thư Từ và Văn Cửu Uyên chịu uất ức trong chuyến đi lần này, mới đưa ra phần thưởng linh trì huyền cổ. Kết quả thì sao? Hai người kia suýt chút nữa vì cái linh trì đó mà chảy cạn cả máu.

Quỳnh Ly cảm thấy bản thân mình có quỳ xuống nhận sai cũng không đủ để khiến hai người kia nguôi giận. Có khi phải treo cổ lủng lẳng ở pháp trường một hồi, may ra mới mong được tha thứ.

Nhưng Hạ Thư Từ trong lòng chỉ nghĩ đến Văn Cửu Uyên, căn bản không để tâm mấy lời xin lỗi của Quỳnh Ly hay ai khác, chỉ đợi bọn họ dứt lời liền hỏi thẳng:

“Văn Cửu Uyên đâu?”

Quỳnh Ly: “……”

Quả là dầu muối không vào, ngoài Văn Cửu Uyên thì cái gì cũng không cần.

Y trầm mặc một lát, tự suy nghĩ một hồi rồi mở miệng:

“Ngươi chờ một chút, trước hết uống thuốc đã, rồi thay thuốc trên người cho đàng hoàng. Một lát nữa ta sẽ sang phòng bên gọi người về cho ngươi, được không?”

Hạ Thư Từ gật đầu không chút do dự, liền cầm chén thuốc trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, sau đó xoay người ra cửa đi tìm Văn Cửu Uyên.

Quỳnh Ly khẽ thở dài một hơi.

Hạ Thư Từ gõ vài tiếng lên cánh cửa phòng bên cạnh.

Nơi này trước giờ hắn chưa từng bước vào, phải xác nhận lại với Quỳnh Ly mới dám gõ cửa. Gõ mấy tiếng vẫn không có ai trả lời, hắn liền bình tĩnh nói:

“Văn Cửu Uyên, nếu ngươi đã tỉnh thì ra đây gặp ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu ngươi không chịu ra, ta có rất nhiều cách phá cửa xông vào.”

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Hoa Hải Đường

Trong phòng tối om, không thắp đèn. Văn Cửu Uyên đang dựa lưng vào xe lăn bằng gỗ, sắc mặt tái nhợt, gương mặt vẫn hoàn mỹ như cũ, tựa như điêu khắc từ băng sương.

Trên người y mặc một bộ áo dài trắng mềm mại, Hạ Thư Từ chưa từng thấy y mặc đồ trắng bao giờ, nghĩ đến bộ y phục đen kia có lẽ đã bị vứt bỏ rồi.

Văn Cửu Uyên khẽ thở dài bất đắc dĩ:

“Thư Từ…”

Chưa dứt lời, Hạ Thư Từ đã xông thẳng vào, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại phía sau.

Khoảnh khắc ấy, cả gian phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Hạ Thư Từ triệu hồi Phù Ngư, dùng ánh sáng từ mũi kiếm dẫn đường, đi đến bên chiếc đèn trong góc phòng, châm lên một ngọn.

Chẳng bao lâu sau, hắn trở lại với cây đèn đã thắp sáng, đặt nó lên bàn trong tầm với, ánh nến nhẹ nhàng xua tan bóng tối phủ quanh thân Văn Cửu Uyên.

Hạ Thư Từ không nói gì, chỉ đột nhiên đưa tay về phía thắt lưng của Văn Cửu Uyên…

Đáng tiếc, Hạ Thư Từ chưa kịp thực hiện, tay vừa đưa ra đã bị một bàn tay lạnh lẽo xương xẩu giữ lại. Văn Cửu Uyên lên tiếng, giọng có phần uể oải lười biếng, như thể y chỉ là một kẻ vừa mới tỉnh ngủ đã bị người ta mưu toan làm chuyện xằng bậy:

“Thư Từ, ngươi vẫn luôn tùy tiện vô lễ với người khác như vậy sao?”

Hạ Thư Từ liếc mắt nhìn hắn một cái:

“Nếu không thì ngươi làm sao biết? Chẳng lẽ từng bò xuống gầm giường của ta xem qua?”

Nụ cười trên mặt Văn Cửu Uyên bỗng tan biến.

Hạ Thư Từ nói tiếp:

“Thật thừa nhận rồi thì lại giận, Văn Cửu Uyên, ngươi đúng là bản lĩnh lớn thật.”

Văn Cửu Uyên không nói gì, nhưng vẫn nắm lấy tay Hạ Thư Từ không buông, chỉ dịu giọng hỏi:

“Tiểu Từ, còn đau không?”

Hạ Thư Từ liền đổi sang tay khác, hôm nay thế nào cũng phải kéo được y phục của Văn Cửu Uyên xuống xem vết thương cho rõ ràng. Dù Văn Cửu Uyên có ngăn cản rối rít, cũng không thể ngăn được hắn,cuối cùng từng mảng từng mảng n.g.ự.c và bụng đều bị kéo lộ ra.

Cơ n.g.ự.c rắn chắc, đường cong hoàn mỹ, Hạ Thư Từ chẳng buồn để tâm. Ánh mắt hắn chỉ dừng lại ở một nơi, từng vệt đỏ như vết bỏng trải rộng khắp eo và bụng Văn Cửu Uyên, kéo dài xuống dưới, biến mất bên dưới lớp y phục chưa vén lên.

Hạ Thư Từ khựng lại một chút, không chạm vào những vết thương ấy nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi:

“Làm sao lại thành ra thế này? Không ai trị liệu cho ngươi sao?”

Văn Cửu Uyên đưa tay vỗ nhẹ sau eo Hạ Thư Từ, ra hiệu hắn ngồi xuống tay vịn xe lăn:

“Cũng gần lành rồi, ngươi mà tới trễ thêm chút nữa, sợ là không nhìn thấy vết thương đâu.”

Hạ Thư Từ không chịu buông tha:

“Sao ngươi lại bị thương nặng đến mức này?”

Văn Cửu Uyên vén tay áo hắn lên, lật góc băng lụa trắng trên cánh tay Hạ Thư Từ ra, thấy trên tay chỉ còn mấy vết đỏ lấm tấm, liền dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào:

“Còn đau không?”

“Lại nói sang chuyện khác rồi,” Hạ Thư Từ trừng mắt, “Ta hiện tại liền bỏ mặc ngươi ở đây, không thèm lo nữa.”

Văn Cửu Uyên lập tức chuyển lời:

“Ta không thể ngâm linh tuyền có mật độ linh lực cao.”

“Linh căn của ta đã tổn hại, ngâm vào chỉ khiến cơ thể không chịu nổi.”

Hạ Thư Từ mím môi:

“Thực xin lỗi.”

“Không sao.” Văn Cửu Uyên chỉnh lại y phục, rồi quay lại đề tài vừa rồi, “Ngươi vẫn còn đau chứ?”

Hạ Thư Từ thu tay về, cẩn thận băng bó lại vết thương, kéo tay áo xuống:

“Đã không đau từ lâu, vốn dĩ cũng không thấy rõ cảm giác.”

Tỉnh lại rồi thì đúng là không còn đau thật.

Những chiếc gai băng kia cực nhỏ, đ.â.m vào tuy sâu nhưng vết thương liền miệng rất nhanh, lại được đắp thuốc kịp thời, nên gần như đã khép miệng.

Văn Cửu Uyên đến kịp lúc, nên kinh mạch Hạ Thư Từ không bị tổn hại. Bởi vậy quá trình trị thương cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Văn Cửu Uyên khẽ hỏi:

“Ngươi vừa nãy nói… đều là thật chứ?”

Hạ Thư Từ hơi ngơ ngác:

“Nói gì?”

Hắn có chút không hiểu:

“Ta nói chuyện vẫn luôn nghiêm túc, câu nào chẳng là thật lòng?”

Văn Cửu Uyên dùng đôi mắt đen sâu lắng nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi hỏi lại, như thể rất kiên nhẫn:

“Ngươi cũng thường hay tùy tiện vô lễ với người khác như vậy sao?”

Hạ Thư Từ vẫn còn tức giận vì chuyện ban nãy bị phóng đảo, bực dọc nói:

“Tất nhiên là…”

Chưa nói dứt lời, cổ tay đã bị người ta nhéo một cái — không mạnh không nhẹ, nhưng vừa đủ khiến hắn nhíu mày.

Hạ Thư Từ tức giận nói:

“Ngươi nhéo đi, ngươi dứt khoát bóp c.h.ế.t ta luôn đi, Văn Cửu Uyên.”

Văn Cửu Uyên thả tay ra, giúp hắn xoa cổ tay, thấp giọng nói:

“Xin lỗi.”

Hạ Thư Từ không vui:

“Ngươi chẳng phải đã sớm đoán được ta chỉ nói đùa thôi sao? Còn gặng hỏi làm gì?”

Văn Cửu Uyên chỉ cười nhạt:

“Tiểu Từ tâm tư đơn thuần, rất dễ bị kẻ khác dụ dỗ mang đi. Ta cũng chỉ là muốn cẩn thận một chút.”

Không khí giận dỗi nghiêm trọng ban nãy tựa hồ nhờ mấy câu ấy mà tan đi không dấu vết. Hạ Thư Từ ngồi xổm xuống trước mặt Văn Cửu Uyên, duỗi tay muốn tiếp tục vén y phục của y, giọng đầy đau lòng:

“Sao lại thành ra nghiêm trọng thế này…”