Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 20



Chương 20: “Văn Cửu Uyên!!”

Hạ Thư Từ bị đánh thức bởi cơn run rẩy dữ dội.

Khi hắn tỉnh lại, Văn Cửu Uyên đã không còn ở bên. Đầu óc còn mơ màng, hắn ngồi ngẩn ra hồi lâu, sau đó bị cơn rung chuyển mạnh mẽ bên dưới làm chao đảo, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.

Dù đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng tay hắn đã nhanh chóng mò xuống dưới gối, lấy ra Phù Ngư và Tức Tức, bò xuống giường, đẩy cửa bước ra ngoài. Hắn thấy Văn Cửu Uyên đang đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm xuống phía dưới.

Hạ Thư Từ tiến lại gần đứng cạnh y, cùng nhìn xuống theo, nhưng chỉ thấy một mảng mây đen dày đặc cuồn cuộn phía dưới.

Văn Cửu Uyên không quay đầu lại, chỉ khẽ nói: “Bám chắc vào.”

Tiêu Kỳ lúc này đang đứng trên một chiếc phi thuyền khác ở phía bên kia, lớn tiếng gọi sang: “Thư Từ! Mau quay lại trốn tạm một lúc, cẩn thận đó!”

Hạ Thư Từ cũng hét lên đáp lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Trên đầu không thấy mặt trời đâu nữa, chẳng biết đã bị giấu sau tầng tầng mây phía tây từ lúc nào. Trời sắp chạng vạng, cũng gần đến lúc mặt trời lặn, ánh sáng yếu dần khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo.

Bầu trời lúc này lại hiện lên một vầng trăng tròn, nhưng trăng ấy hoàn toàn khác với bất cứ ánh trăng nào Hạ Thư Từ từng thấy. Ánh trăng dần chuyển từ màu vàng ấm sang hồng nhạt, bị một lớp mây mỏng phủ lên, càng giống như một vầng huyết nguyệt.

Văn Cửu Uyên nói khẽ: “Chúng ta đang đi ngang qua địa phận Ma tộc.”

Hạ Thư Từ lúc này vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề: “Không phải cả đường biển lẫn đường bộ của bọn họ đều cấm Nhân tộc đi qua sao?”

“Không hẳn,” Tiêu Kỳ nghiêm giọng đáp, “Lúc chúng ta đến đây cũng đi theo tuyến đường này, Ma tộc cũng không can thiệp gì.”

“Nhưng nếu gặp phải huyết nguyệt, thì chưa chắc.”

Hạ Thư Từ kinh ngạc, vừa nghe vậy liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ trong chớp mắt, vầng trăng tròn kia dần trở nên hoàn chỉnh, sắc đỏ cũng ngày càng rõ rệt.

Như một điềm gở nào đó hiện hình, nỗi bất an âm thầm len lỏi trong lòng từng người.

“Huyết nguyệt mỗi năm sẽ xuất hiện hai lần, mỗi lần xuất hiện đều khiến lý trí của Ma tộc bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cướp đoạt khả năng kiểm soát và lý tính của bọn họ, khiến họ trở thành con rối bị dục vọng điều khiển.”

“Giết chóc, chiếm đoạt, m.á.u me… những cảnh tượng như thế tràn lan không dứt. Tuy thời gian huyết nguyệt kéo dài không lâu, nhưng vào những ngày đó, nhà nhà đều đóng cửa không ra ngoài, cố thủ trong vùng an toàn để tránh bị vạ lây.”

Không ai biết chính xác ngày huyết nguyệt xuất hiện, chỉ biết nó sẽ rơi vào khoảng giữa hoặc cuối năm. Nếu xui xẻo mà gặp phải, như bọn họ hiện tại, còn ngang nhiên đi qua lãnh thổ Ma tộc đúng lúc ấy, thì đúng là họa vô đơn chí.

Trong quá trình huyết nguyệt dần hiện hình, bọn họ đã bị tập kích vài lần từ mặt đất phía dưới.

Đám Ma tộc bị ảnh hưởng bởi huyết nguyệt, bản tính khát m.á.u và hiếu chiến vốn đã ăn sâu trong xương, giờ bị kích thích đến mức bùng phát, hoàn toàn mất kiểm soát. Chúng điên cuồng, gào rú, khát khao giải phóng toàn bộ sự cuồng loạn trong cơ thể.

Thật bất hạnh, mấy “con kiến” bay lơ lửng giữa trời này lại đúng lúc vướng vào nòng s.ú.n.g của Ma tộc.

Đang nói chuyện, phi thuyền của Hạ Thư Từ lại chấn động dữ dội thêm một lần nữa.

Hắn không đứng vững, suýt nữa ngã xuống, may mà được Văn Cửu Uyên kịp thời ôm lấy.

Hạ Thư Từ bám chặt cánh tay y, trong lòng còn sợ hãi: “Chúng ta có thể tăng tốc lao qua luôn được không?”

Ý hắn là tranh thủ chạy khỏi khu vực này trước khi huyết nguyệt hoàn toàn thành hình.

Nhưng vừa nói xong, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn Văn Cửu Uyên, rồi bất giác sững người.

Đôi mắt Văn Cửu Uyên mơ hồ ánh lên sắc đỏ, như bị thứ gì đó đang dần dần chiếm lấy lý trí. Ánh nhìn kia, giống như sắp muốn cắn nuốt cả thế giới.

Hạ Thư Từ lòng nặng trĩu.

Văn Cửu Uyên cúi đầu, giấu đi sự dị thường nơi đáy mắt, đáp: “Không kịp nữa rồi.”

Hạ Thư Từ nắm chặt cổ tay y: “Ngươi sao vậy?”

Văn Cửu Uyên day nhẹ khóe mắt, thản nhiên: “Không ngủ ngon thôi.”

Hạ Thư Từ nhớ lại đêm qua Văn Cửu Uyên lén bò lên giường hắn, còn định trước lúc hắn tỉnh dậy thì rút lui không để lại dấu vết gì, thế nên đối với lý do này, hắn chỉ bán tín bán nghi: “Ờ… nghe cũng được đấy.”

Phi thuyền mà họ đang dùng không phải là pháp khí chiến đấu chuyên dụng, tuy không đến mức bị đánh rơi ngay lập tức, nhưng chắc chắn không chịu đựng được quá lâu.

Phi thuyền phía Tiêu Kỳ đã bắt đầu chao đảo nghiêm trọng. Hạ Thư Từ cũng thấy phi thuyền của mình xuyên qua tầng mây đen, bên dưới là cả biển Ma tộc đang tụ lại, sử dụng đủ loại thủ đoạn tấn công nhằm kéo đổ mấy chiếc phi thuyền này từ trời cao xuống.

Tiêu Kỳ gào to: “Sư đệ! Tranh thủ cơ hội nhảy xuống!”

Không đợi hắn nói hết câu, Hạ Thư Từ đã bị người phía sau siết chặt đai lưng, lôi thẳng vào lòng. Ngay sau đó, Văn Cửu Uyên bật người nhảy khỏi phi thuyền, mang theo hắn lao xuống phía dưới.

Văn Cửu Uyên lúc này giọng nói hơi khàn, không rõ vì lý do gì. Y còn có tâm tình nhỏ giọng nói với Hạ Thư Từ: “Không kịp cho ngươi chuẩn bị tâm lý rồi, xin lỗi. Cứ nắm chặt ta là được.”

Hạ Thư Từ chẳng còn quan tâm gì hình tượng nữa, lập tức ôm chặt lấy Văn Cửu Uyên. Vừa định nói gì đó, liền bị cơn gió dữ dội táp vào mặt đến nỗi đầy miệng toàn là gió, phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Pháp thuật ẩn thân được kích hoạt, nhờ đó hai người họ gần như vô hình với đám Ma tộc đang trong cơn điên cuồng. Chúng chỉ thấy tàu bay vẫn còn trên trời lung lay lảo đảo, tiếp tục cố gắng xuyên qua cơn mưa tấn công dày đặc.

Một con mồi đang bỏ chạy luôn hấp dẫn hơn. Những phi thuyền trống không bị để lại phía sau, linh khí vẫn được duy trì như thể có người điều khiển, làm chim mồi dụ sự chú ý, tranh thủ cho mọi người một nén nhang thời gian để rút lui.

Hoa Hải Đường

Dù khu vực này thuộc lãnh thổ Ma tộc, nhưng thực chất nó chỉ là vùng biên giới xám giữa Nhân tộc và Ma tộc. Vì điều kiện sống quá tệ, phần lớn Nhân tộc đã dọn đi từ lâu, nên gần như toàn bộ sinh vật còn sống ở đây đều là Ma tộc.

Những người còn lại cũng nối gót Văn Cửu Uyên nhảy khỏi tàu, trước khi phi thuyền bị phá hủy hoàn toàn, ai nấy đều nhanh chóng lẩn vào đám kiến trúc rải rác dưới mặt đất để ẩn náu.

Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Thư Từ cứ cảm thấy cánh tay đang ôm lấy hắn càng lúc càng siết chặt. Hắn đưa tay nắm lại cánh tay Văn Cửu Uyên, quả nhiên không phải ảo giác.

Hắn khẽ nhíu mày.

Văn Cửu Uyên vận pháp thuật ẩn thân, kéo cả hai người trốn vào một góc khuất của tàn tích, tránh xa đám Ma tộc đang phấn khích như điên. Y thấp giọng nói: “Tạm thời ẩn nấp ở đây, đợi huyết nguyệt qua đi.”

Khi huyết nguyệt biến mất, Ma tộc sẽ hồi phục lý trí. Đến lúc đó, họ có thể tiếp tục lên đường. Nhưng trước đó, họ phải tìm cách vượt qua đêm dài đầy nguy hiểm này.

Hạ Thư Từ vẫn không yên lòng, giữ chặt lấy Văn Cửu Uyên: “Ngươi phát sốt rồi à?”

Văn Cửu Uyên day thái dương, cố gắng đè nén cơn sục sôi trong máu: “Có lẽ vậy… lần trước bị thương chưa khỏi hẳn, ta không chú ý lắm.”

Họ tạm thời trốn trong một tòa lâu gỗ bị bỏ dở nửa chừng, Hạ Thư Từ đứng dậy, đỡ Văn Cửu Uyên tựa vào góc khuất phía sau, rồi tiện tay đưa cho y Phù Ngư và Tức Tức: “Ngươi cầm lấy mấy cái này.”

Văn Cửu Uyên nhận lấy Tức Tức, còn Phù Ngư thì trả lại: “Ta có cái khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Y từ nhẫn trữ vật lấy ra một món vũ khí tùy tiện, đưa cho Hạ Thư Từ xem.

Hạ Thư Từ cất Phù Ngư lại: “Vậy ngươi tránh ở phía sau ta.”

Văn Cửu Uyên khẽ bật cười, dù ánh mắt đã đỏ lên rõ rệt, sắc mặt lại vẫn hiền hòa như trước: “Tiểu tử biết che chở người ta rồi à.”

Căn lầu gỗ bỏ hoang này toàn gỗ mục, tấm ván lộn xộn khắp nơi, bụi phủ dày như lớp tuyết. Hạ Thư Từ không dám cử động mạnh, thần kinh căng như dây đàn. Lúc này lại nghe Văn Cửu Uyên gọi mình bằng giọng chọc ghẹo, hắn lườm một cái: “Giờ nào rồi còn đùa giỡn được.”

Cái dáng vẻ đôi mắt đỏ rực như thiêu đốt kia, chỉ thiếu chút nữa là rỉ máu, còn cố tỏ ra kiên cường, ngoan cố mà gồng mình.

Nhưng đúng lúc đó, bên ngoài căn lầu vang lên tiếng bước chân.

Hạ Thư Từ lập tức siết chặt Phù Ngư, nhanh chóng dịch chuyển đứng chắn ngay trước mặt Văn Cửu Uyên, che toàn bộ thân thể y ra sau.

Văn Cửu Uyên dựa sát sau lưng hắn, trán nóng rực áp lên vai Hạ Thư Từ, hơi thở gấp gáp, như cố kìm nén lại sự biến hóa trong cơ thể.

Phù Ngư đang nằm trong tay, chỉ cần Hạ Thư Từ động niệm, hắn có thể g.i.ế.c Ma tộc ngay cả cách không. Nhưng nếu đối phương đi thành đàn, hành động lúc này chẳng khác nào rút dây động rừng.

Cho nên nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, họ chỉ có thể giấu kỹ mình, tuyệt đối không để huyết nguyệt dẫn đường Ma tộc tìm đến.

Hạ Thư Từ trước kia luôn quen với việc được Văn Cửu Uyên che chở, vô ưu vô lo một đoạn thời gian rất dài…

Văn Cửu Uyên vì hắn mà bị thương, nửa người bị linh trì bỏng rát, phải ngồi xe lăn suốt mấy ngày trời. Đó là lần đầu tiên Hạ Thư Từ nhận ra: dù có ô che trên đầu, cũng có ngày gặp phải tai ương.

Lần đầu tiên, Hạ Thư Từ thật sự hiểu ra.

Từ khi đến thế giới này được vài tháng, hắn may mắn đến mức khó tin, sư huynh, sư tỷ, Tiêu Kỳ, Văn Cửu Uyên… ai ai cũng đứng ra chắn trước mặt hắn, tạo cho hắn một vùng trời yên ả, vô ưu vô lo.

Thế nhưng giờ phút hiểm nguy ập đến, tòa tháp cao đổ sụp, chim non yếu ớt chẳng thể chịu nổi mưa gió cũng đến lúc phải học bay trong phong ba, liều mình lao về phía vực sâu.

Bên ngoài gác gỗ, bước chân dừng lại rất lâu đầy nghi ngờ, Hạ Thư Từ nghe thấy có kẻ thì thầm:

“Ảo giác sao? Cứ cảm giác như có ai đó.”

“Có chứ, mới nãy còn hạ được mấy con chim nhỏ, chắc giờ bị nướng chín rồi.”

“Thôi, đi thôi, đừng phí thời gian nữa. Không đi thì tụi ta mặc kệ ngươi.”

Tiếng bước chân dần xa. Hạ Thư Từ lúc này mới buông lỏng hàm răng đang vô thức cắn chặt, trong miệng lẫn vị m.á.u rỉ ấm nóng.

Cho đến khi hoàn toàn không còn động tĩnh, hắn mới dám thở phào, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Phía sau, thân thể Văn Cửu Uyên khẽ run.

Đôi mắt đỏ sẫm mở ra trong yên lặng, môi hắn kề sát gáy Hạ Thư Từ, m.á.u huyết lưu chuyển dưới làn da mỏng manh như đánh thức bản năng sâu kín.

Cổ hơi nhột, Hạ Thư Từ run lên một cái, không dám động đậy, chỉ dám thì thầm:

“Đừng có làm bậy.”

Văn Cửu Uyên nhắm mắt, hơi thở phả ra đầy áp lực:

“Quá yếu ớt…”

Căn gác gỗ này cũng quá yếu ớt, là chỗ ẩn thân nhưng chẳng hề vững chắc.

Khi ấy Hạ Thư Từ vẫn chưa hiểu câu nói đó là gì.

Mãi đến khi âm thanh bên ngoài càng lúc càng rõ rệt, tiếng nắm đ.ấ.m nện vào thân thể, tiếng gào thét phẫn nộ của Ma tộc, xen lẫn tiếng binh khí va chạm, tiếng reo hò… hỗn loạn như một cơn ác mộng kéo đến gần.

Chiến trường đã lan đến đây.

Hạ Thư Từ chợt thấy khó thở, toàn thân lạnh ngắt.

Căn gác gỗ này vốn là một công trình cảnh quan mà Nhân tộc từng góp tiền xây dựng, sau bị Ma tộc quấy rối, cư dân dọn đi gần hết, công trình bỏ dở.

Lũ Ma tộc hiếu chiến chẳng để tâm đến điều đó, một căn gác bằng gỗ thế này thì chống đỡ được gì?

Không còn thời gian nghĩ ngợi, Hạ Thư Từ đỡ lấy Văn Cửu Uyên, thì thầm:

“Chúng ta phải đổi chỗ thôi.”

Ngay sau đó, một thân ảnh đen sì vặn vẹo như bóng ma lao thẳng vào gác gỗ, va đập khiến mái nhà vỡ tan, gậy gỗ gãy vụn từng đoạn.

Toàn bộ gác gỗ bắt đầu sụp đổ.

Con ngươi Hạ Thư Từ co rút lại, theo phản xạ che chở Văn Cửu Uyên, kéo hắn chạy về phía lối thoát gần nhất:

“Đi mau!”

Họ đã chuẩn bị từ trước, cố ý chọn chỗ sâu bên trong nhưng sát với một khe hở, để khi cần có thể nhanh chóng rút lui.

Nhưng tốc độ sụp đổ vượt xa tưởng tượng. Trong chớp mắt, tiếng gỗ gãy vang lên khắp nơi, từ đỉnh đầu đến bốn phía.

Bóng tối bao trùm, từng thanh gỗ bén nhọn rơi xuống như mưa, không cách nào xác định phương hướng, không biết nên tránh đi đâu.

Tiếng rít xé gió tràn ngập bốn phía. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Hạ Thư Từ trống rỗng, hắn chẳng nghĩ được gì, chỉ biết ôm chặt Văn Cửu Uyên vào lòng, cố gắng dùng tấm lưng gầy nhỏ che chắn cả bầu trời đang sụp xuống.

Ngay lúc ấy Văn Cửu Uyên bùng phát một luồng linh áp khủng khiếp.

Không nói lời nào, hắn kéo ngược Hạ Thư Từ vào lòng, dùng thân thể mình che chắn, mặc cho từng mảnh gỗ nhọn đ.â.m xuyên da thịt, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.

Giây tiếp theo Văn Cửu Uyên dùng toàn lực đẩy Hạ Thư Từ ra khỏi gác gỗ.

Hạ Thư Từ trơ mắt nhìn toàn bộ căn gác sụp đổ thành tro vụn, chôn vùi thân ảnh mặc áo đen vẫn còn cúi đầu bên trong.

“Văn Cửu Uyên!!”

Hắn lao đến, nhưng lại bị đống đổ nát ngăn cản.