Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 21



Chương 21: Nếu cả đời này phải chọn một người, ta chọn hắn. Không thể chấp nhận ai khác…

Lông mi Hạ Thư Từ khẽ run, cả người cứng đờ tại chỗ.

Ngay cả Ma tộc mặc xiềng xích đang chiến đấu ngoài kia cũng phải sững người.

Bọn chúng không ngờ rằng, đập nát một căn gác gỗ bỏ hoang, vậy mà lại có thể làm bật ra… một người sống.

Ánh mắt Ma tộc khẽ biến đổi, thâm trầm, đói khát.

Không ai quan tâm tên Ma tộc vừa đ.â.m sập gác gỗ sống hay c.h.ế.t ra sao. Luồng nhân khí của người sống không còn bị che giấu bởi pháp thuật ẩn thân, lan tỏa trong bầu không khí c.h.ế.t lặng, lặng lẽ kéo theo lũ ác thú như bị kích thích bản năng săn mồi.

Đã lâu lắm rồi, bọn chúng không gặp qua một màn vừa sinh động vừa… đẹp đẽ như vậy.

Một thiếu niên dung mạo khiến người ta không thể rời mắt, yên lặng đứng đó.

Giống như một con dê non lạc đàn, mất đi mọi che chở, chỉ còn biết thở dốc trong sợ hãi, run rẩy. không có móng vuốt, không có răng nanh, chẳng thể phản kháng.

Chỉ có thể chờ đợi bị xâu xé, bị giày xéo.

Với Ma tộc lúc này, đây là thứ thuốc kích thích mạnh nhất.

Dưới huyết nguyệt treo trên đầu, lý trí tan rã, bản năng khát m.á.u gào thét.

Đẹp đẽ luôn đi kèm với khát vọng phá hủy từng giọt m.á.u trong cơ thể chúng đều đang rít gào: xé nát! nuốt chửng! nghiền nát!

Thế nhưng Hạ Thư Từ lại như chẳng nhìn thấy gì cả.

Ánh mắt trống rỗng, cắn răng nhào tới đống phế tích, điên cuồng dùng Phù Ngư cào bới những mảnh gỗ vụn.

Chỉ là… Phù Ngư quá nhỏ, tốc độ quá chậm.

Hạ Thư Từ vứt nó đi, dùng tay.

Hắn đã hoàn toàn ngừng suy nghĩ.

Hắn quên mất bản thân là một tu sĩ Kim Đan kỳ, đã có thể bắt đầu xung kích cảnh giới cao hơn.

Quên mất thân thể của tu sĩ Kim Đan khác biệt đến mức nào với phàm nhân.

Quên mất rằng, chỉ cần vận chuyển linh lực hộ thể, thì có thể đạt tới đao thương bất nhập, mảnh gỗ mục nát sao làm gì được hắn?

Nhưng… nhưng…

Nỗi sợ hãi tột cùng cứ như núi sập xuống đầu, đè nát hết thảy lý trí và năng lực.

Vì thế, hắn đành phải thừa nhận mình yếu , đuối.

Trong khoảnh khắc đó đầu óc trống rỗng, đến nghĩ cũng không dám.

Vì nếu nghĩ… sẽ sụp đổ mất.

Thế nên, những mảnh gỗ mục vẫn đ.â.m xuyên qua ngón tay hắn, m.á.u hòa lẫn với bụi đất.

Hạ Thư Từ chẳng hề hay biết.

Hắn cứ thế mà tìm, tìm mãi, tìm mãi, nhưng vẫn không thấy chút dấu vết của bóng dáng quen thuộc kia.

Không thấy.

Không tìm được.

Hạ Thư Từ mờ mịt, ngồi sụp xuống trong đống phế tích, miệng lẩm bẩm gọi: “… Cửu Uyên?”

Ta vẫn chưa mạnh lên…

Ngươi chẳng phải đã đặt quá nhiều kỳ vọng lên ta rồi sao?

Vì sao không tới nhìn ta một chút?

Ta kém cỏi thế này, chẳng phải ngươi nên giận dữ sao?

Không muốn đến mắng ta à?

Không muốn hỏi vì sao bao nhiêu tài nguyên đổ vào vẫn chẳng thấy tiến bộ gì sao?

Chỉ cần ngươi đến mắng ta,ta nhất định sẽ không cãi lại. Một câu cũng không.Ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo, tuyệt đối không lười biếng nữa.

Hạ Thư Từ rũ mắt, đờ đẫn. Tay vẫn máy móc bới từng mảnh vụn.

Sau lưng, hắn nghe thấy tiếng bước chân lũ Ma tộc đang vây lại.

Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của chúng.

Nghe thấy tiếng từng tên bị đánh ngã xuống đất, nặng nề, nứt vỡ.

Nhưng đầu óc hắn dường như đã ngừng hoạt động.

Hoàn toàn không xử lý nổi những âm thanh đó.

Không thể hiểu được ý nghĩa của chúng.

Ý thức hắn như bay lơ lửng bên ngoài tam giới, lặng lẽ nhìn xuống thế gian, mọi chuyện xảy ra dường như chẳng liên quan gì đến hắn nữa.

Phù Ngư trong tay hắn run rẩy dữ dội, cố gắng cản hắn tiếp tục đào bới.

Nhưng Hạ Thư Từ chỉ hững hờ gạt nó sang một bên, lại tiếp tục bới tung đống tro tàn đen kịt.

Cho đến khi…

Một bàn tay nóng ấm, ướt át… nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Ngón tay kia thon dài, móng tay mượt mà, thoáng nhìn thấy quen thuộc. Nhưng toàn bộ đều dính máu.

Hạ Thư Từ bỗng ngẩng đầu:

“Cửu Uyên?!”

Hoa Hải Đường

Nhưng ngay sau đó, ánh vào mắt hắn lại là một khuôn mặt xa lạ.

Đôi mắt đỏ rực mang đặc trưng của Ma tộc Xích Đồng giống hệt tất cả những Ma tộc khác.

Không phải.

Không phải Văn Cửu Uyên.

Thậm chí, đây còn là một Ma tộc xa lạ đang chịu ảnh hưởng của Huyết Nguyệt.

Hạ Thư Từ sững lại.

Hắn nhìn thấy phía sau người kia là một đống t.h.i t.h.ể Ma tộc, dường như y vừa trải qua một trận ác chiến khốc liệt.

Dù vậy, vẫn còn từng đợt Ma tộc ùn ùn kéo tới.

Bọn chúng bị mùi vị linh căn tinh khiết cùng hình dạng con người hoàn mỹ hấp dẫn, ánh mắt khát m.á.u dồn hết về phía này.

Nhưng không ai dám tiến lên, bởi vì hậu quả của việc cướp giành “con mồi” trước mặt kẻ kia… rõ ràng đang nằm la liệt trên mặt đất.

Huyết Nguyệt chỉ mang đến sự khát máu, không thể thay đổi được cán cân sức mạnh thực sự.

Khi đối mặt với một Đại Ma có lực lượng áp đảo, những Ma tộc khác cũng không dám manh động.

Giọng Hạ Thư Từ khàn đặc, đứt quãng mà hỏi:

“… Thắng rồi?”

Thắng.

Vậy nên hắn chính là “chiến lợi phẩm” của Ma tộc thắng trận này.

Ma tộc trước mặt không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Thư Từ.

Máu ai đó nhỏ từng giọt xuống từ cằm y, ánh mắt đỏ rực gắt gao nhìn Hạ Thư Từ, rồi chậm rãi vươn tay.

Ngay sau đó hàn quang lóe lên.

Dưới ảnh hưởng của Huyết Nguyệt, Đại Ma phản ứng chậm chạp, chỉ kịp cứng đờ đón lấy nhát kiếm đ.â.m tới n.g.ự.c mình.

Phù Ngư mang theo linh lực của chủ nhân, đ.â.m sâu vào lòng bàn tay Đại Ma.

Đại Ma chạm vào ánh mắt Hạ Thư Từ trong đôi mắt ấy là thù hận lặng lẽ mà khắc cốt ghi tâm.

Khoảnh khắc đó, y không phân biệt nổi:

Ánh mắt ấy đang hận ai?

Y chưa bao giờ thấy Hạ Thư Từ nhìn ai như thế.

Đến cả y cũng thấy hoảng loạn, không biết phải làm gì.

Lý trí bị Huyết Nguyệt xé làm hai nửa.

Một nửa muốn lấy thân phận Đại Ma, mang Hạ Thư Từ rời khỏi nơi đây, giấu vào chỗ an toàn.

Nhưng lại bị đôi mắt ngấn lệ kia đ.â.m xuyên ánh mắt ấy khiến y run sợ.

Một nửa khác… muốn xé mở đôi mắt tuyệt vọng kia, muốn xé nát người trước mặt, nhét vào thân thể mình, nghiền nát, nhấm nháp từng tấc da thịt, mặc kệ bản năng phá hoại giày vò cái “bảo vật dễ vỡ” này.

Dưới Huyết Nguyệt, bản năng y mất kiểm soát.

Y không thể ở bên Hạ Thư Từ lúc này.

Sẽ xảy ra chuyện.

Khát vọng không được đáp lại cào xé ruột gan.

Nhưng ánh mắt kia lại như một thanh đao… đ.â.m thẳng vào thần trí.

Đầu đau như muốn nổ tung.

Bàn tay từng dính m.á.u buông xuống.

Lưỡi đao dính m.á.u rơi leng keng xuống đất.

Miệng vết thương ở lòng bàn tay nhanh chóng hồi phục, m.á.u thịt tái sinh chỉ trong chớp mắt.

Đôi mắt đỏ của Đại Ma khẽ cụp xuống.

Giọng nói khàn đặc quái dị, nhưng lại ẩn chứa chút gì đó như… đang dò hỏi:

“Đi khỏi đây trước.”

Hạ Thư Từ ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống theo động tác, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ:

“Ta không muốn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm:

“Cửu Uyên… vẫn còn ở đây.”

Đại Ma cảm thấy thái dương như bị kim đ.â.m xuyên.

“……”

Y đưa tay đè lên thái dương, môi tái nhợt ướt đẫm máu, từng chữ nói ra vô cùng khó nhọc:

“Hắn chưa chết.”

“Vẫn còn thở.”

“Với tu vi của hắn… một đống cỏ cây mục nát không thể làm gì được.”

Hạ Thư Từ ngây người một hồi, rồi bỗng bật dậy, lao về phía đống phế tích.

Đại Ma trừng mắt nhìn lũ Ma tộc còn đang rình rập phía sau, đưa tay chặn hắn lại:

“Hiện tại đi theo ta. Ta đảm bảo hắn sẽ không sao.”

Hạ Thư Từ như không nghe thấy gì, vùng vẫy trong lòng y:

“Buông ta ra!”

Cánh tay Đại Ma cứng như sắt, siết chặt lấy Hạ Thư Từ.

Một luồng ánh sáng đen b.ắ.n ra, đ.â.m thẳng vào ấn đường của Hạ Thư Từ.

Ánh mắt hắn thoáng ngơ ngác.

Đại Ma phất tay, hất tung đống gỗ mục trước mặt.

Sau đó giơ tay, dùng pháp lực cách không triệu hồi Phù Ngư đang nằm trên đất, ném nó vào giữa đống phế tích:

“Hắn ở đó.”

Đồng tử Hạ Thư Từ như tan rã, trừng mắt nhìn thấy trong ảo ảnh Văn Cửu Uyên đang hôn mê giữa đống đổ nát.

Nước mắt lặng lẽ rơi.

Hắn vùng ra khỏi vòng tay Đại Ma, lao đến ôm lấy Phù Ngư.

Đại Ma yên lặng đi tới phía sau hắn.

Ngay sau đó ánh sáng đen lại lóe lên nơi ấn đường Hạ Thư Từ.

Ý thức hắn tối sầm lại.

Toàn thân mềm nhũn, lịm đi trong nháy mắt.

Và rơi vào vòng tay nóng rực của Đại Ma.

Hạ Thư Từ tỉnh lại nhanh đến mức khiến người khác phải bất ngờ.

Hắn vừa mở mắt, đôi mắt đỏ hoe vì chưa kịp tỉnh hẳn, ánh nhìn lướt khắp cung điện trống trải xung quanh.

Phản ứng đầu tiên của hắn, là vội vàng sờ tay bên cạnh mình.

Nhưng bàn tay mò khắp chăn đệm, chỉ chạm phải khoảng không lạnh lẽo.

Không có Văn Cửu Uyên.

Hạ Thư Từ miễn cưỡng trấn định, gắng ngồi dậy, rồi đi đến cửa điện, cất tiếng khàn khàn:

“Người đâu?!”

Hắn đập cửa bịch bịch suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng có người từ tốn đến muộn, mở cửa.

Người đó chính là Ma tộc xa lạ từng xuất hiện khi hắn hôn mê.

Biết Văn Cửu Uyên vẫn còn sống, tâm tình Hạ Thư Từ liền có thể bình tĩnh hơn rất nhiều.

Hắn cùng Đại Ma nọ, mắt đỏ như m.á.u đối diện một hồi, rồi dời mắt sang chỗ khác:

“Người đâu?”

Ánh nhìn Đại Ma đỏ rực cả một cõi, vừa rồi bị sự xuất hiện của Hạ Thư Từ xua đi đôi chút, nhưng rất nhanh lại ngập tràn trở lại.

Y nhìn chằm chằm thân ảnh kia, kẻ không bị huyết sắc ăn mòn, giọng khàn khàn đáp:

“Hắn còn sống. Không sao cả.”

Hạ Thư Từ nói thẳng:

“Ta muốn gặp hắn.”

“Hắn đang phát sốt, lại còn bị cây đổ đè trúng, bất tỉnh nhân sự. Ta muốn tận mắt xác nhận hắn bình an.”

Đại Ma trầm mặc hồi lâu, sau đó giơ tay, đánh ra một đạo hình ảnh mờ nhạt.

Trong bóng ảnh, một bóng người mặc hắc y quen thuộc đang nằm yên trên giường, n.g.ự.c phập phồng đều đều, rõ ràng là vẫn còn thở.

Ngay sau đó, Đại Ma thu tay lại, hình ảnh cũng tan biến.

“……”

Hạ Thư Từ mím môi, không nói gì.

Chỉ một cái hình ảnh mơ hồ thế kia… khác gì ném xương cho ăn mày?

Chẳng qua hiện tại, hắn và Văn Cửu Uyên đều rơi vào tay người, tạm thời không thể làm gì khác được.

Lúc này Hạ Thư Từ cũng không nghĩ nhiều, chẳng buồn quản cái tên Ma tộc trước mặt rốt cuộc coi trọng mình vì điều gì.

Có lẽ là vì hắn là người mà Văn Cửu Uyên “nuôi dưỡng”, có linh căn thuần khiết.

Có lẽ là vì một lý do nào khác, cũng chẳng sao.

Chỉ cần đối phương coi trọng hắn, nghĩa là hắn vẫn còn giá trị trong mắt Ma tộc.

Mà còn giá trị tức là vẫn có thể dùng làm khiên chắn cho chính mình và Văn Cửu Uyên.

Không được gặp người, Hạ Thư Từ đành nói sang chuyện khác, lạnh nhạt nói:

“Ngươi bắt ta đến cái nơi chỉ có bốn bức tường thế này, ít nhất cũng nên đổi cho hắn một chỗ giống vậy, yên tĩnh, rộng rãi, để dưỡng thương chứ.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt Đại Ma, hỏi thẳng:

“Ngươi muốn gì?”

“Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.”

Dưới Huyết Nguyệt, tuyệt đối không thể kích thích Ma tộc trước mặt quá mức.

Đối phương vốn chẳng còn mấy phần lý trí, hiện tại có thể đứng đây yên lặng nghe hắn nói, đã là giới hạn.

Nếu lại chọc giận thêm chút nữa… rất có thể sẽ xảy ra điều không thể lường trước.

Đại Ma lắc đầu, trong mắt thoáng hiện một chút ảo giác m.á.u tanh, bóng dáng Hạ Thư Từ bị hắn cắn nát da thịt, hút lấy m.á.u tươi, khiến hắn thoáng thất thần.

Nhưng câu nói vừa rồi của Hạ Thư Từ, lại khiến y hơi khựng lại.

Y khàn giọng đáp:

“Đây là tẩm điện của bổn tọa.”

“Cái gì mà nhà chỉ có bốn bức tường?”

Hạ Thư Từ:

“…?”

Hắn chỉ chỉ phía sau mình:

“Huynh đài à, ngươi nhìn kỹ thêm lần nữa đi.”

Phía sau là một chiếc giường đá lạnh ngắt cứng như sắt, dưới đáy giường còn có một đống xương khô màu đen, không biết đã bao nhiêu năm.

Cả căn điện ngoài việc rộng rãi đủ để dựng mười cái lầu, thì chẳng còn ưu điểm nào cả.

Gọi cái này là “tẩm điện”…?

Thật khó mà tin được.

Đại Ma khẽ nhíu mày, nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện.

Y nhìn theo hướng Hạ Thư Từ chỉ, chăm chú quan sát hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy có chút đuối lý.

Y không đáp lời, chỉ búng tay một cái.

Ngay tức khắc toàn bộ đồ vật trong điện hóa thành hư vô.

Giường đá biến thành đệm êm dày dặn, bàn ghế từ dưới đất trồi lên, tuy vẫn bằng đá, nhưng là loại đá có linh tính, tự mình biến hoá thành dáng vẻ ôn ngọc ấm áp, mềm mại mà ấm cúng.

Sàn nhà được trải thảm mềm, trần cung được khảm vào dạ minh châu, ánh sáng trong điện sáng rực hơn hẳn.

Chỉ trong một cái chớp mắt, nơi vốn là nhà tù lạnh lẽo, liền hóa thành cung điện rộng lớn mà ấm áp.

Không hiểu vì sao, Hạ Thư Từ cảm thấy phong cách bài trí này… thật quen mắt.

Giống như… nhà hắn.

Hắn quay đầu nhìn quanh, trầm mặc hồi lâu rồi mở miệng:

“Ma tộc các ngươi… phải chăng đều thích thuần tịnh linh căn?”

“Nếu ngươi để ý đến linh căn của ta, ta có thể cho ngươi.”

“Ta có chút giao tình với phó tông chủ Dương Hoài Tông, hắn thiếu chúng ta một món nhân tình. Nếu ngươi muốn thứ gì, ta có thể thử giúp ngươi đổi từ chỗ hắn.”

Hắn nói rất bình tĩnh, ánh mắt thẳng thắn:

“Ta có người ta yêu. Cả đời này, chỉ có hắn. Không thể tiếp nhận bất kỳ ai khác.”

“Ngoài điều đó ra, mọi thứ khác đều có thể thương lượng.”

“Nếu bắt ta tới đây là vì chuyện đó… xin lỗi, ta không thể đáp ứng.”

Ánh mắt đỏ như m.á.u của Đại Ma chợt co rút lại.

Y lặng lẽ nhìn thẳng Hạ Thư Từ…