Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 26: Bánh bao xuất hiện



Chương 26: Đứa trẻ muốn hắn ôm, thì phải nghe lời ta

Hạ Thư Từ dừng lại trước cổng Ma Vực, hơi chần chừ.

Khắp bốn phía đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, rõ ràng tình hình giới nghiêm đã được nâng lên mức cao nhất. Nếu không phải có chuyện lớn xảy ra, Ma Vực tuyệt đối không thể náo động đến mức này.

Văn Cửu Uyên trong Ma Vực chắc chắn có thân phận và địa vị không thấp, ít nhất cũng phải là loại nhân vật cấp thống lĩnh. Mà tình hình phong tỏa kín như bưng thế này, không thể không có liên quan đến y.

Nhưng dù thế nào đi nữa, có thể nhận được truyền âm báo bình an từ Văn Cửu Uyên vẫn tốt hơn nhiều so với chuyện y bặt vô âm tín. Ít ra còn biết y vẫn còn sống.

Chiếc nhẫn Hắc Tinh Văn Cửu Uyên đưa cho hắn chứa rất nhiều đồ quý, toàn bộ đều là pháp khí từ địa cấp trở lên, chỉ riêng một món pháp khí ẩn thân thôi cũng đủ để Hạ Thư Từ dễ dàng ra vào tự nhiên.

Dù giới nghiêm nghiêm ngặt thế nào, với hắn, việc trà trộn vào Ma Vực cũng chỉ là tốn thêm chút sức lực.

Hắn vẫn phải đi gặp Văn Cửu Uyên một lần, ít nhất là tận mắt xác nhận y không gặp chuyện gì.

Chỉ là… thật ra hắn không nhớ rõ đường đi tới Ma điện. Lần trước bị Văn Cửu Uyên bắt về thì hắn đã hôn mê, đến một đoạn đường cũng không nhớ nổi.

Nhưng việc này không phải trở ngại gì lớn.

Phía Bắc có một tòa kiến trúc cao vút tận mây, sừng sững giữa trời, trông giống như hạc giữa bầy gà. Hơn nữa càng đi về hướng đó, thủ vệ càng đông, canh phòng càng nghiêm ngặt.

Trên đường đi, sắc mặt của các thủ vệ đều rất căng thẳng. Hạ Thư Từ chỉ cần liếc mắt đã biết tình hình không ổn, trong lòng cũng bất giác dâng lên cảm giác bất an.

Thậm chí không có lấy một lời đồn lan ra.

Hạ Thư Từ nấp trong bóng tối quan sát hồi lâu, nhưng không nghe được tí thông tin nào hữu ích từ đám thủ vệ kia.

Ngược lại, có không ít Ma tộc tò mò muốn đi tìm hiểu tình hình, nhưng đều bị lính canh mặt lạnh đuổi về: “Có những chuyện không được phép tò mò.”

Hạ Thư Từ ngồi chồm hổm nơi tối tăm cả nửa ngày, chẳng thu thập được gì về Văn Cửu Uyên, tâm trạng bắt đầu chùng xuống.

Lần bị thương này… chắc không nhẹ.

Thông tin bị chặn kỹ đến mức đáng sợ.

Hạ Thư Từ lặng lẽ tiếp tục tiến về phía Bắc.

Nhưng càng đi, thủ vệ càng nhiều. Hắn còn chưa tới gần cổng chính đã thấy cả trời lẫn đất đều bị canh giữ chặt chẽ. Cung điện bốn phía đều có Ma tộc tuần tra dày đặc.

Hạ Thư Từ đi vòng quanh tòa kiến trúc mấy lượt, nhưng không tìm ra nổi một kẽ hở để chui vào.

Khó xử thật.

Nhưng đúng lúc đó, hắn bỗng nghe thấy một tiếng “ê a” cực kỳ nhỏ, như tiếng trẻ con nức nở.

Hạ Thư Từ sững người.

Đó là tiếng kêu của một đứa trẻ, mang theo vẻ tò mò và hưng phấn.

Nghe âm thanh ấy, rõ ràng là phát ra từ trong Ma cung nơi Văn Cửu Uyên đang ở.

Thế mới kỳ lạ, sao trong đại điện Ma cung lại đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ hoàn toàn mới như thế?

Chẳng lẽ mấy ngày nay Văn Cửu Uyên rời khỏi là để ra ngoài… đón một đứa trẻ Ma tộc về?

Thế thì cũng đúng là có lý do để tránh mặt hắn thật.

Hạ Thư Từ thực ra chỉ lo Văn Cửu Uyên có chuyện gì, hắn thề là bản thân hoàn toàn không có ý định lén nhìn việc riêng của y. Chỉ là muốn từ xa liếc mắt một cái, xác nhận y vẫn bình an, vậy là đủ. Sau đó hắn sẽ lập tức rời đi, chuyện gì cũng không hỏi, cũng không kể lại cho ai.

Tiếng ê a của đứa trẻ kia ngày càng gần, như thể đang muốn thứ gì đó mà không được, âm thanh bắt đầu có vẻ sốt ruột, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo tiếng nức nở.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy Văn Cửu Uyên đầy cáu kỉnh, đá văng cửa đại điện, giọng phẫn nộ vang lên:

“Ôm cũng ôm rồi, dỗ cũng dỗ rồi, rốt cuộc ngươi còn muốn cái gì nữa? Sao lại khóc nữa hả?!”

Y giận đến cực điểm: “Bổn tọa đã… đã làm hết sức vì ngươi rồi! Ngươi còn muốn gì thêm nữa?!”

Đứa trẻ trắng trẻo, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn y, bặm môi như sắp khóc. Văn Cửu Uyên vội vàng đưa tay bịt miệng nó lại, nghiến răng: “Không được khóc! Ngươi mà dám khóc, bổn tọa sẽ ném ngươi ra ngoài đấy! Chỉ cho ngươi ra ngoài nhìn một cái thôi, rốt cuộc ngươi chạy ra đây để xem cái gì?!”

Trong đám đông, Hạ Thư Từ bất giác ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thấy Văn Cửu Uyên hình như gầy đi một chút. Rõ ràng trời đang rất nóng, vậy mà y lại mặc kín mít, tóc dài rũ xuống, không hề buộc lại, tóc mai còn hơi ướt, có vẻ hỗn độn.

Trên mặt y sắc m.á.u nhợt nhạt, nhưng khí sắc cũng không đến nỗi quá kém, như thể mới bắt đầu hồi phục.

Hạ Thư Từ rất hiếm khi thấy y chật vật và lúng túng như vậy. Ánh mắt hắn dừng lại trên đứa trẻ trong vòng tay của Văn Cửu Uyên. Đúng lúc ấy, đứa trẻ cũng nhìn thẳng về phía hắn.

Đứa trẻ Ma tộc đang quấn tã ấy, khi nhìn thấy Hạ Thư Từ đang nhìn mình, mặt mày không nhăn nhó, cũng không khóc nháo gì, chỉ đưa tay về phía hắn, hưng phấn ê ê a a gọi, nụ cười tươi rói đến nỗi đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.

Hạ Thư Từ: “……?!”

Ánh mắt Văn Cửu Uyên cũng theo đó nhìn tới, gần như ngay lập tức phát hiện ra Hạ Thư Từ đang ẩn mình trong đám đông, đồng tử khẽ co lại.

Tốc độ khôi phục của Đại Ma không phải người thường có thể so sánh được, nhưng quãng thời gian mang thai đến sinh nở mới gần đây vẫn khiến ngũ giác của y bị ảnh hưởng ít nhiều.

Đứa trẻ kia nhờ vào huyết mạch mà nhận ra Hạ Thư Từ ngay ánh mắt đầu tiên, vậy mà y lại phản ứng chậm hơn, đến giờ mới phát hiện ra hắn đã lén trà trộn vào đây.

…Và rốt cuộc thì, tại sao Hạ Thư Từ lại đột nhiên xuất hiện ở Ma Vực thế này?

Hạ Thư Từ vốn hoàn toàn không biết thân phận Ma tộc của mình.

Vì khoảng cách khá xa, mà trên gương mặt Văn Cửu Uyên cũng không thể hiện chút cảm xúc nào, nên Hạ Thư Từ không nhận ra được bất kỳ thay đổi nhỏ nào.

Bị ánh mắt sắc bén của Văn Cửu Uyên quét qua, phản ứng đầu tiên của Hạ Thư Từ là sống lưng tê rần, thầm nghĩ quả nhiên là đại ma, cảm giác lại nhạy bén đến mức đáng sợ như thế.

Ngay sau đó, y thấy Văn Cửu Uyên ôm đứa nhỏ, bước nhanh trở về điện của mình.

Đứa trẻ nằm trong lòng Văn Cửu Uyên, mở to đôi mắt to tròn đen nhánh đầy mờ mịt, không ngừng quay đầu nhìn về phía bóng dáng giữa đám người kia: “Ô oa?”

Văn Cửu Uyên nói nhanh: “Ta chưa từng nói với hắn rằng ngươi tồn tại, ngươi muốn dính lấy hắn cũng được, đợi ngươi lớn thêm một chút rồi tự mình mà đi. Nhưng trước khi ta đồng ý, ngươi không được hé răng nửa lời.”

Đứa nhỏ tội nghiệp nhìn Văn Cửu Uyên bằng ánh mắt long lanh, đôi mắt ngập nước chớp chớp liên tục, nhanh chóng bắt đầu ngấn lệ.

“….” Văn Cửu Uyên đau đầu, “Hắn còn không biết bổn tọa là Ma tộc! Hiểu chưa? Ngươi mà đi tìm hắn nói năng linh tinh rồi đòi ôm, lúc đó vui thì vui, mà dọa người ta chạy mất thì ai đuổi về?”

“Ta biết ngươi nghe hiểu được.” Văn Cửu Uyên lạnh lùng nói, “Muốn hắn ôm thì phải nghe lời ta.”

Hoa Hải Đường

Đứa nhỏ trong tã không dám khóc, mím môi rúc vào lòng Văn Cửu Uyên, ê ê a a dụi đầu vào người y, thỉnh thoảng còn len lén ngẩng đầu xem Văn Cửu Uyên có còn đang giận hay không.

Chỉ cần đứa nhỏ không khóc, Văn Cửu Uyên cũng có thể miễn cưỡng đóng vai người cha kiên nhẫn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được rồi được rồi, cũng không cần nhìn bổn tọa bằng ánh mắt đáng thương đó nữa, tự ngủ đi.”

Nhưng đứa trẻ không muốn ngủ, nó muốn được cả hai người cha ôm.

Nó ôm lấy cổ Văn Cửu Uyên, giả vờ như đang ngủ.

Được một lúc, nó lại nghi hoặc mà ngẩng đầu lên: “Ô…”

Là do nó nhớ ra, cha chẳng phải biết rõ bọn họ là Ma tộc sao?

Cha lúc đó còn ôm bọn họ vào lòng mà…

Văn Cửu Uyên: “Sao?”

Đứa trẻ ê ê a a nói một tràng âm thanh không rõ, nói xong lại nhận ra Văn Cửu Uyên nghe không hiểu, liền sốt ruột vung tay múa chân diễn tả.

Văn Cửu Uyên nhìn mãi vẫn không hiểu gì, cuối cùng cố nhẫn nại, nói: “Hay là bổn tọa ném ngươi vào Ma Hồ, cho ngươi tự ngâm ba ngày rồi trưởng thành luôn đi.”

Dù sao đứa nhỏ này cũng chẳng phải loại tầm thường, nhà người khác có đứa nào mà khi còn là tinh khí trong bụng đã có thể truyền ý niệm cho y?

Thà cho nó trưởng thành sớm luôn, để còn tự lực cánh sinh, đừng tới làm phiền y với Hạ Thư Từ nữa.

Đứa trẻ: “……”

Sau đó “bốp” một tiếng, nó vỗ hai tay lên mặt Văn Cửu Uyên, cố gắng dùng đôi tay nhỏ xíu nhéo nhéo gương mặt y mà vò: “…… Oa ô!”

Cha hư!

Cha tốt biết rõ ngươi là Ma tộc!

Hắn không có bị dọa chạy!

Văn Cửu Uyên hôm nay thật sự rất mệt mỏi, ôm đứa trẻ xuống khỏi tay, tay còn lại khẽ vỗ một cái lên m.ô.n.g nó, giọng điệu lãnh đạm: “Ngươi phản rồi.”

Dám phản cha ngươi sao? Không có sữa uống nữa, đi uống gió Tây Bắc đi!

Lúc này, Hạ Thư Từ nhịn không được mà từ ngoài cửa cung rộng mở khẽ liếc mắt nhìn vào.

Hắn thật sự không rõ ánh mắt liếc vừa rồi của Văn Cửu Uyên là mang hàm ý gì. Dù sao thì hắn, thân là một Nhân tộc, đường đường chính chính bước vào nội điện của Ma tộc, nhìn thấy cảnh tượng riêng tư của đại ma đầu…

Ấy vậy mà đối phương lại không nổi giận, cũng chẳng đuổi người, càng chẳng thấy có ý định truy cứu gì cả.

Nhìn Văn Cửu Uyên ngoài sắc mặt có hơi nhợt nhạt thì vẫn giống hệt như trước, bộ dạng phong lưu tiêu sái, xem ra không có bị thương nghiêm trọng.

Vậy thì tốt rồi.

Hạ Thư Từ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là… có lẽ hắn đã đến không đúng lúc.

Vì Văn Cửu Uyên… hình như không có dịch dung.

Hạ Thư Từ cả người khựng lại tại chỗ.

… Xong rồi.

À mà thôi, chắc cũng không đến mức xong thật.

Dù sao chuyện Văn Cửu Uyên là Ma tộc, bọn họ trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là trước giờ chưa có ai mở miệng vạch trần thôi.

Hiện giờ nhìn thấy hắn xuất hiện thản nhiên như vậy trong Ma Vực, phản ứng đầu tiên của chính mình lại là né tránh.

Thật là…

Hạ Thư Từ vừa rời đi, vừa nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn, sau đó truyền âm về phía Văn Cửu Uyên, che đầu hở đuôi mà nói:

“Cửu Uyên, ta tới Ma Vực xử lý chút chuyện. Môn phái có đệ tử bị Ma tộc bắt đến đây, ta phải nhanh chóng cứu người.”

“Ta đã kết thành Nguyên Anh, ngươi không cần lo lắng cho ta.”

Chẳng mấy chốc, bên kia có tiếng đáp lại:

“Được. Nhớ chú ý an toàn.”

Trên đường đi, thị vệ bắt đầu dần dần lui xuống, lúc này Hạ Thư Từ ra ngoài cửa Ma Vực dễ dàng hơn nhiều. Nhưng hắn còn chưa đi xa thì phía sau đột nhiên vang lên một tràng bước chân nặng nề như sấm, tiếng người ầm ầm: “Đứa nào to gan tới mức dám mò sang Nhân tộc trói người?! Mau lôi đầu ra đây cho lão tử!”

Kẻ dẫn đầu là một Ma tộc thân hình vạm vỡ, cao gần hai trượng, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ cần đứng đó cũng đủ tỏa ra áp lực mười phần: “Luật cũ, làm chuyện gì thì tự mình chịu trách nhiệm. Ai làm chuyện thương thiên hại lý thì tự mình đi qua Nhân tộc, để bọn họ dùng pháp luật xử lý!”

“Đợi lão tử xông ra rồi thì không phải chỉ đơn giản như thế đâu!”

Hạ Thư Từ đứng một bên kinh ngạc, chậm rãi ý thức được, chuyện này rất có thể có liên quan đến việc hắn mới truyền âm cho Văn Cửu Uyên khi nãy.

Thế là vội vã truyền âm bổ sung: “Ta đã tìm được sư đệ, không bị thương. Giờ chúng ta chuẩn bị hồi tông, ngươi không cần lo cho ta nữa.”

Tiếng đáp của Văn Cửu Uyên vang lên, mang theo mỏi mệt, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Được.”

Hạ Thư Từ tuy đã nói như vậy, trong lòng vẫn không yên tâm, nấp trong bóng tối quan sát một hồi lâu.

Ai ngờ lời nói dối tùy tiện của hắn lại thực sự khiến bên kia mở cuộc điều tra, và kết quả là, đúng thật đào ra được không ít thứ dơ bẩn!

Ma tộc bị đè xuống đất mỗi lúc một nhiều, ai nấy đều ăn không ít đòn, kêu gào xin tha liên tục.

Tiếc rằng Ma tộc cầm đầu chẳng hề động lòng, vung tay lên: “Tất cả ném cho đám lão già bên Tu chân giới, giao cho tên nào mặt mũi khó coi nhất, còn lại thì để bọn họ tự xử lý.”

Hạ Thư Từ mờ mịt.

Sao lại phải tìm người mặt xấu nhất để giao chứ?

Cho đến khi có người đứng bên cạnh trả lời nghi hoặc ấy, lúc này hắn mới sực nhớ thì ra bản thân vừa rồi lỡ miệng đem suy nghĩ trong đầu nói ra mất rồi.

Một tên Ma tộc đứng gần đó cười hắc hắc, như xem kịch vui: “Ngươi là Ma mới tới đúng không? Cái này mà cũng không biết. Đám lão quái bên Tu chân giới ấy mà, ai càng mặt xấu thì càng ra tay ác độc. Chẳng bao giờ nói chuyện tình cảm đâu.”

“Ngươi tưởng hối lộ là xong? Hừ, còn bị tội nặng thêm ấy!”

Hạ Thư Từ: “…”

Thôi… thôi vậy.

Cũng không đến nỗi tệ lắm.