Chương 27: Phân phối, đại nhân chúng ta chú trọng thứ tự trước sau
Văn Cửu Uyên nói được làm được, sau khi trở về liền lập tức đem tiểu hài tử ném vào hồ nước ma khí nồng đậm.
Đứa trẻ “anh anh ô ô” giãy dụa muốn bò ra ngoài, nước mắt lưng tròng, vội vàng hướng về phía Cửu Uyên cầu cứu.
Văn Cửu Uyên đưa một ngón tay điểm nhẹ lên trán bóng loáng của tiểu hài tử:
“Ngoan ngoãn mà ngâm một lúc.”
“Ngươi cần phải lớn nhanh lên.”
Sợ nhãi con còn ủ rũ, y lại bổ sung thêm một câu:
“Bảo vệ Thư Từ.”
Hoa Hải Đường
“Hắn mới chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ra ngoài bị người ta lừa gạt hay tổn thương đều rất dễ.”
Đứa trẻ nghe xong, lập tức không vùng vằng nữa, ngoan ngoãn dìm người mình vào trong hồ, ôm lấy ngón tay Văn Cửu Uyên bỏ vào miệng gặm cắn.
Văn Cửu Uyên bật cười khẽ, một tay khác búng nhẹ lên má phúng phính của hài tử.
Đứa trẻ lập tức rút ngón tay ra, nghiêm túc dùng chính tay y chọc chọc lên mặt mình, nhỏ giọng kêu: “Ô ô.”
Văn Cửu Uyên hờ hững nói: “Làm bộ đáng yêu cũng vô dụng.”
Tiểu hài tử hậm hực, lại hung hăng gặm thêm một ngụm lên ngón tay của y: “Ô.”
Cha hư không chỉ hư, lại còn cố chấp!
Văn Cửu Uyên hôm nay thực sự mệt mỏi, không muốn đôi co với tiểu tử này, để cho nó ngâm trong hồ đủ nửa canh giờ rồi mới kéo lên.
Tu luyện vốn dĩ không thể đốt cháy giai đoạn, cũng phải tuần tự tiến hành. Miễn cưỡng cưỡng ép chỉ tổ làm mầm non héo tàn.
Nhưng khi y cúi đầu nhìn xuống mặt nước, bỗng dưng cả người khựng lại.
Không phải hình bóng của tiểu hài tử, mà là chính dung nhan của y phản chiếu trong nước.
Không có ngụy trang, không có che đậy, là diện mạo chân thật của Văn Cửu Uyên.
Y cuối cùng cũng nhớ lại, vừa rồi bị Hạ Thư Từ bắt gặp không phải là bộ dáng của Đại Ma, mà là khuôn mặt thật sự của chính y.
Mà Hạ Thư Từ từ đầu tới cuối lại không có chút kinh ngạc hay bài xích nào. Ánh mắt hắn nhìn y giống như đã sớm biết chân tướng, bình tĩnh đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tiểu hài tử cả người ướt đẫm, sau khi bị kéo ra ngoài rất hiểu chuyện mà đứng yên tại chỗ, đợi cha hư giúp mình lau khô người. Thế nhưng chờ mãi không thấy y có hành động gì, nó nghi hoặc ngẩng mặt lên.
Văn Cửu Uyên sắc mặt có chút khó coi, khẽ lẩm bẩm: “Hắn biết rồi?”
Tiểu hài tử lập tức gật đầu cái “rụp”:
“A ô.”
“Khi nào vậy?” Văn Cửu Uyên đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Sao ngươi không nói sớm một chút?”
Tiểu hài tử vốn không biết nói tiếng người:
“……”
Nói cũng chẳng ai hiểu, nói làm gì?
Đứa trẻ hùng hổ nhào tới cắn một ngụm lên ngón tay của y, trút giận.
Nhưng tiểu nha đầu Ma tộc này còn chưa mọc răng, cắn cũng chẳng đau, Văn Cửu Uyên liền rút ngón tay ra, lại xách nó lên, thương lượng:
“Hay là ngươi xuống dưới ngâm thêm một lát, chờ tới lúc có thể nói chuyện thì hãy lên?”
“Ô……” Nhãi con chu môi, ôm chặt cánh tay y, khuôn mặt nhỏ đầy ủy khuất, lắc đầu, không chịu đi.
Không chịu nổi.
Văn Cửu Uyên bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc vẫn là vớt nhãi con từ trong nước lên.
⸻
Cùng lúc đó, Hạ Thư Từ đang chăm chú quan sát về phía Hợp Hoan Tông, ánh mắt dõi theo pháp khí theo dõi được bố trí khắp các ngóc ngách trong Thiên Huyền Thành.
Bình thường không có chuyện gì làm, hắn liền ngồi nhìn chằm chằm vào pháp khí, nhất là khu vực đất trống rộng lớn ở trung tâm thành, nơi khả năng cao sẽ phát sinh kịch biến trong cốt truyện.
Hắn còn lén chôn một ít thuốc nổ có uy lực không nhỏ, phòng khi đến đoạn phản diện chịu nhục, có thể nhân cơ hội tạo ra hỗn loạn, âm thanh và khói bụi, kéo dài thời gian, tiện cho bản thân kịp thời chạy đến cứu người.
Sự thật chứng minh, việc đốt cháy giai đoạn đúng là có tác dụng… một chút thôi. Nhưng muốn ba ngày lớn lên thành người trưởng thành thì quả thực quá nghịch thiên, trái với quy luật tự nhiên.
Tiểu hài tử ngâm suốt nửa tháng, dây thanh phát triển cũng tạm ổn, hiện tại đã có thể nói được một số câu ngắn trọn nghĩa:
“Cha ngoan, sợ… biết rồi, người là ma, ôm người…”
“Các ngươi… ngủ cùng nhau…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cha ngoan, tỉnh dậy rồi, đi rồi…”
“Người tỉnh, tìm cha ngoan…”
Văn Cửu Uyên suýt nữa sặc.
Y do dự hỏi: “Ngươi… biết ‘ngủ’ là có ý gì không?”
Tiểu hài tử gật đầu cái “rụp”, dang hai tay ra ôm lấy cánh tay Văn Cửu Uyên, ngã xuống đất, nhắm mắt, bắt chước dáng vẻ ngủ khò khò vô cùng sinh động.
Văn Cửu Uyên không dễ nhận ra mà nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Quả nhiên là vậy.
Nếu thật sự từng làm chuyện kia, thì hôm sau y tuyệt đối không thể một chút cảm giác cũng không có.
Văn Cửu Uyên vẫn hy vọng có thể lưu lại một vài ấn tượng tốt trong lòng Hạ Thư Từ… trên giường thì càng nên như vậy. Dù sao mấy lần trước y hoàn toàn bị mất kiểm soát, đều là bản năng dẫn dắt, lỡ như xuống tay nặng quá, Hạ Thư Từ làm sao chịu nổi?
Tiểu hài tử biểu diễn xong xuôi, từ dưới đất bò dậy, ngửa mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Văn Cửu Uyên:
“Cha hư, khen đi.”
Văn Cửu Uyên nheo mắt lại, nửa nguy hiểm nửa đùa giỡn: “Ngươi gọi ai là hư?”
Nhãi con lúng túng ngọ nguậy, nhưng lại không nhịn được mà xích lại gần Văn Cửu Uyên, nhỏ giọng sửa lại: “Cha ngoan… khen.”
Văn Cửu Uyên thấy nhãi con thành thật, vô cùng hài lòng, cũng không truy cứu vì sao lại bị gọi là “cha hư”:
“Rất lợi hại. Giúp ta một đại ân.”
Tiểu hài tử nghe xong vui mừng không để đâu cho hết, lập tức dính sát vào Văn Cửu Uyên, vòng tay ôm lấy y: “Muốn, cha ngoan ôm.”
Nó lại nói:“Muốn, cha ngoan ôm một cái.”
Tiểu hài tử nhoẻn miệng cười, nụ cười đó khiến đường nét ngũ quan thoáng chốc hiện lên vài phần giống Hạ Thư Từ, khiến Văn Cửu Uyên cứ thế ngẩn người nhìn, nhìn mãi không rời mắt.
Y không thể không thừa nhận, mình quả thật rất nhớ Hạ Thư Từ.
Rất nhớ. Vô cùng nhớ.
Thế nhưng Đứa trẻ Ma tộc khi sinh ra, trong tháng đầu tiên lại cực kỳ cần hấp thụ ma khí để phát triển. Cần lượng lớn ma khí thấm sâu vào thể nội, một khắc cũng không thể rời khỏi người. Thành ra Văn Cửu Uyên bị kẹt ở nơi này suốt một tháng, không cách nào đi đâu được.
Y bực bội nói: “Ngươi không thể tự lớn lên ở đây được sao?”
Nhãi con lập tức oa oa khóc, nhào tới ôm chặt lấy Văn Cửu Uyên, ánh mắt đáng thương nhìn hắn, bộ dạng y như tiểu hài nhi bị bỏ rơi.
Văn Cửu Uyên gần như không rời cửa, mỗi ngày đều nhìn nhãi con bơi trong suối nước nóng như một quả trứng ngâm: “Ngươi nhanh lớn lên đi, vậy thì chúng ta cũng sớm được gặp lại Thư Từ rồi.”
Nhãi con vốn dĩ đang cuộn tròn trong lòng Văn Cửu Uyên làm nũng ngủ nướng, nghe thấy câu kia liền lập tức vùng dậy, nghiêm túc chui về lại trong ma trì, nói một cách chắc nịch: “Ta lớn lên rồi, sẽ giúp cha chuyển biến tốt!”
“Không sai,” Văn Cửu Uyên mỉm cười đáp lời.
Mấy ngày gần đây, Hạ Thư Từ nhìn qua rất bận rộn, thường xuyên đêm không về phủ. Văn Cửu Uyên không tiện ra mặt cùng hắn gặp gỡ hay trò chuyện, chỉ có thể lặng lẽ ẩn thân trong bóng tối, âm thầm quan sát từng hành động của đối phương.
Nhãi con cũng muốn xem, mình còn đang ướt sũng mà đã trèo lên mép trì, bị Văn Cửu Uyên nhẹ nhàng ấn trở về.
Văn Cửu Uyên thì tự nhảy xuống, ôm lấy nhãi con trong lòng, hai cha con sóng vai cùng nhau nhìn về phía Hạ Thư Từ, chỉ để ngắm một bên mặt của hắn.
Văn Cửu Uyên lẩm bẩm:
“Không biết bận cái gì mà bận đến như vậy…”
Bận đến mức chẳng còn tâm trí để để ý đến ta.
Thấy Hạ Thư Từ vất vả như thế, Văn Cửu Uyên rốt cuộc cũng không còn đành lòng quấy rầy.
Lần sinh con đó đã hao tổn không ít nguyên thần của Đại Ma, đến tận hôm nay, y mới tạm coi như khôi phục được bảy tám phần.
Ngũ cảm cùng tu vi đều đã gần chạm lại đỉnh phong. Văn Cửu Uyên ôm lấy nhãi con, vẫn không quên cảm nhận động tĩnh bên ngoài, thấp giọng nói:
“Khảo nghiệm ngươi chút, bên ngoài là kẻ nào?”
Tiểu hài tử nghiêm túc hành lễ với y. Suốt những ngày qua, quả thật bên ngoài Ma cung luôn có một luồng khí tức lén lút dòm ngó bọn họ.
Chỉ vì gần đây cả hai vẫn đóng cửa không ra, đối phương mới không dám mạo muội xông vào.
Núp ở rất xa, trốn trong đám đông của Ma đàn, cho rằng bọn họ sẽ không phát giác.
Tiểu hài tử hung dữ nói:
“Ma hư, không tốt.”
Một tháng này, đúng là gian khổ quá đỗi.
Mười lăm tháng Giêng, từ lúc giờ Tý đêm xuống, Hạ Thư Từ vẫn luôn tránh ở trung tâm thành, tìm nơi ẩn thân. Nhờ có Văn Cửu Uyên thỉnh thoảng chuyện trò đôi câu, nên cũng không thấy gian nan lắm.
Giờ đã đến.
Văn Cửu Uyên không đợi thêm được nữa, lập tức vớt nhãi con từ trong nước lên, nhìn qua thì chưa thấy thay đổi gì, nhưng y vẫn cẩn thận lau khô thân thể cho nó, đắp thêm áo lót, ôm vào lòng như thể đang cất giữ vật trân quý nhất đời.