Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 7



Chương 7 : Thư Từ, đồ vô lương tâm

Bữa cơm đêm nay khiến Hạ Thư Từ ăn xong liền cảm thấy tức bụng, cái loại cảm giác đầy ứ này, lúc hắn dạo bước tiêu thực, lại cảm thấy có đôi phần quen thuộc.

Có điều tính tình hắn vốn hay quên, nghĩ mãi không ra từng gặp ở đâu, liền cũng không để tâm, chỉ cho rằng bản thân đã lâu không được ăn một bữa cơm nóng hổi, nhất thời ăn quá nhiều mà thôi, chẳng lấy gì làm lạ.

Dược đã sắc xong, là cho Văn Cửu Uyên dùng thuốc, Hạ Thư Từ liền bưng ra, đưa đến tận nơi.

Người ra mở cửa lần này chỉ khoác một thân áo ngủ đen tuyền, tựa hồ đã cởi bỏ lớp áo ngoài rườm rà, nằm nghỉ một lát rồi mới đứng dậy.

Văn Cửu Uyên uống thuốc không hề do dự, ngửa cổ một hơi cạn sạch. Y khẽ ho vài tiếng, đoạn mới đặt bát lên bàn, giọng nói hơi khàn:

“Ngày mai có hành trình gì không?”

Hạ Thư Từ nghĩ một lúc rồi đáp:

“Ngày mai ngươi cứ ở lại khách điếm nghỉ ngơi, ta và sư huynh quay về xử lý nốt một chút nhiệm vụ. Nếu bệnh tình ngươi vẫn không khá hơn, chúng ta sẽ lập tức trở về.”

“Là nhiệm vụ gì?”

Hạ Thư Từ bèn kể sơ qua cho y nghe về mục đích chuyến đi lần này vào rừng nguyên thủy.

Nghe xong, Văn Cửu Uyên không nói gì thêm, chỉ khẽ cúi đầu, bóp lấy huyệt thái dương, tựa như trong người không khoẻ.

Hạ Thư Từ thấy sắc mặt y khác thường, liền có chút hoảng hốt, buột miệng thốt lên:

“Ngươi sao vậy?”

“Không có gì,” Văn Cửu Uyên đáp, “Nếu không còn việc gì khác, ta muốn nghỉ ngơi.”

Khoảnh khắc đó, trong đầu Hạ Thư Từ tựa hồ có một dây thần kinh bị đánh trúng, còn chưa kịp phản ứng đã vội lao tới, ngăn y lại, không cho khép cửa:

“Một mình ngươi được chứ?”

Văn Cửu Uyên đứng khuất trong bóng tối, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, áo ngủ mỏng manh bao lấy bờ vai gầy yếu. Chỉ đơn giản đứng ở nơi đó thôi cũng toát ra vẻ cô tịch trầm lặng, như sắp hòa vào màn đêm.

Ánh mắt y vương chút bệnh khí, khẽ rũ xuống, mang theo mấy phần dè dặt mà nhìn về phía Hạ Thư Từ.

Gương mặt kia, mang nét đẹp lạnh nhạt, tái nhợt như thiếu huyết sắc, phối cùng ngũ quan tuyệt mỹ, bỗng chốc khiến lòng người chấn động.

Cổ họng Hạ Thư Từ đột nhiên căng thắt, trong lòng dâng lên chút hối hận vì hành động hấp tấp vừa rồi.

Thanh âm Văn Cửu Uyên bình tĩnh cất lên:

“Ta có thể. Dù sao cũng chẳng phải chuyện hệ trọng gì, nếu nửa đêm có biến, lại làm phiền ngươi một chuyến, được chứ?”

“…… Được thôi.”

Thế nhưng, vừa nói xong lời ấy, Hạ Thư Từ liền cảm thấy câu trả lời có chút miễn cưỡng, không thoả đáng.

Chóp mũi hắn lấm tấm mồ hôi, trong lòng thầm ảo não. Có lẽ là ảo giác, nhưng mỗi khi đối mặt Văn Cửu Uyên một mình, hắn luôn cảm thấy có một áp lực vô hình, thần bí mà khó lòng chống đỡ, dường như đang từng bước trở lại.

Tựa như bên người không còn kẻ cần phải phòng bị, nên không cần hao tâm che giấu nữa, bản chất thật liền không còn cố ý ẩn giấu.

Mà mỗi khi Hạ Thư Từ khẩn trương thì đầu óc lại dễ loạn, dễ nói hớ, dễ làm sai.

Văn Cửu Uyên và bóng tối sau lưng y như hòa làm một, như một dòng hắc ám sắp nuốt chửng tất cả, mang theo áp lực nặng nề như bóng theo hình, khiến người ta khó mà thở nổi.

Văn Cửu Uyên vẫn bình thản như cũ, tựa như đã nhìn ra Hạ Thư Từ có chút không được tự nhiên, giọng nói ôn hòa hơn:

“Ngươi về nghỉ đi, ta vừa uống thuốc xong, giờ đã khá hơn nhiều.”

Hạ Thư Từ mơ hồ gật đầu, lòng dạ như rối loạn, đi được mấy bước liền ngoái đầu nhìn lại, thấy Văn Cửu Uyên đóng cửa phòng lại.

“…”

Gió đêm trong viện thổi qua khiến hắn rùng mình một cái, khoảnh khắc ấy như bừng tỉnh. Trong lòng không khỏi sinh nghi, vừa rồi tựa như bị người yểm chú, làm sao lại có thể quỷ dị đến nhường ấy?

Hạ Thư Từ trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng chẳng nghĩ ra được gì, dứt khoát kéo một chiếc ghế dài bằng gỗ tới, ngồi ngay trước cửa phòng Văn Cửu Uyên mà trông chừng.

Dù sao đêm nay hắn vốn định tu luyện, cũng không cần ngủ, nếu thật sự nửa đêm Văn Cửu Uyên lại phát bệnh hay xảy ra chuyện gì bất trắc, hắn cũng có thể kịp thời ứng phó.

Một công đôi việc.

Kế hoạch xem ra vô cùng hoàn mỹ nếu như nửa canh giờ sau, Hạ Thư Từ không vì mệt rã rời mà ngủ gật mất.



Văn Cửu Uyên sau khi trở vào phòng, liền giơ tay phất nhẹ, đánh ra một đạo cấm chế phong tỏa toàn bộ gian phòng.

Theo như lời Hạ Thư Từ nói, ngày mai y cần phải ở lại khách điếm dưỡng bệnh. Về phần Hạ Thư Từ và sư huynh hắn có thuận lợi tróc nã được yêu vật đã bị ma khí lây nhiễm hay không, quả thật là điều khiến người khác lo lắng.

Chỉ là, loại chuyện như thế, đối với Văn Cửu Uyên mà nói, lại chẳng có gì khó.

Luồng ma khí cổ xưa hùng hậu từ y mà lan tỏa, đó là khí tức chỉ tồn tại giữa ma và ma, vừa xuất hiện liền mang theo uy nghiêm cùng mệnh lệnh, khiến vạn vật phải thần phục.

Không bao lâu, một con ưng khổng lồ với đôi cánh đen như mực, hai mắt đỏ rực như huyết, phá mây lao xuống, che khuất ánh trăng, đáp xuống trước cửa sổ gian phòng trọ mà không hề gây tiếng động.

Văn Cửu Uyên lặng lẽ đứng nơi cửa sổ, ánh mắt đảo qua thân con ưng một lượt, từ xa hút lại chiếc bát thuốc mà Hạ Thư Từ từng bưng tới, đưa ra trước mặt yêu ưng, để nó ghi nhớ hơi thở kia.

Trên chiếc bát còn vương lại khí tức của người từng chạm vào, mà chỉ cần là chuyện liên quan đến Hạ Thư Từ, Văn Cửu Uyên tựa như luôn nhẫn nại đến lạ thường.

Con ưng đối với y dường như có bản năng e sợ, nhanh chóng ghi nhớ luồng khí tức ấy, sau đó thu cánh cúi đầu, kêu lên một tiếng trầm vang.

Văn Cửu Uyên điềm đạm nói:

“Thấy tín vật như thấy bản tọa. Trừ phi có liên quan đến hắn, mọi sự bản tọa đều không can dự. Bất kể là báo thù hay tổn thương kẻ vô tội, cuối cùng đều phải tự chịu nhân quả.”

Đây không chỉ là lời bày tỏ thái độ không nhúng tay, không can thiệp, để mặc đối phương hành động mà cũng là một lời cảnh cáo.

Nếu gây loạn, làm hại người vô tội, cuối cùng cũng khó tránh khỏi quả báo.

Hạ Thư Từ tu vi chỉ mới chớm nở, hắn phải học cách cẩn trọng, để tâm nhiều hơn.

Nếu lại phát sinh chuyện bị trói đi ăn như vài ngày trước, một tiểu đệ tử không có khả năng tự bảo vệ như hắn, há chẳng phải bó tay chịu trận?

Văn Cửu Uyên rút ngón tay trắng như ngọc khỏi tay áo, lấy ra một túi gấm, treo vào vuốt sắc bén của con ưng, giọng lười nhác nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngày mai đưa cái này cho hắn. Diễn cho giống một chút.”

Con ưng thu cánh, tỏ vẻ đã hiểu.

Sau khi phóng thích yêu ma bị ma khí cảm nhiễm, Văn Cửu Uyên xoa nhẹ giữa trán, thu lại cấm chế.

Tiếng hít thở khẽ khàng bên ngoài cánh cửa lọt vào tai y. Y hơi ngẩn ra.

Một bóng người màu đen lặng lẽ hiện ra ngoài cửa, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngủ thiếp lệch sang một bên.

Thiếu niên tay dài chân dài, tựa vào vách tường, cuộn mình trên chiếc ghế gỗ thấp bé trông thực đáng thương. Khi ngủ, hắn không còn vẻ hoạt bát ngang ngược thường ngày, ngũ quan xinh đẹp mang theo chút sinh khí trong trẻo, chính là cái vẻ non trẻ chưa từng trải đời, khiến người nhìn rồi khó lòng dời mắt.

Văn Cửu Uyên khẽ thở dài một tiếng.

Y cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên, mũi chân đẩy cửa, bế hắn vào phòng.

Vốn định đặt người lên giường, không ngờ Hạ Thư Từ bị động tĩnh đánh thức, còn đang ngái ngủ mà mở mắt ra. Khi phát hiện bản thân bị bế lên, còn đang ở trong lòng ai đó, hắn hốt hoảng kêu khẽ:

“Ân?!”

Động tác Văn Cửu Uyên hơi khựng lại.

Hạ Thư Từ nhìn rõ người đang bế mình là Văn Cửu Uyên, trong khoảnh khắc suýt tưởng bản thân hoa mắt.

Một người ban ngày còn bệnh tật rề rề, phải có người chăm sóc từng ly từng tí, nửa đêm lại còn có sức ôm hắn, một đại nam nhân trưởng thành, lên nhẹ nhàng như vậy?

Chuyện này sao nghe cũng không đúng!

Hạ Thư Từ giật mình, không dám vùng vẫy, sợ làm Văn Cửu Uyên té ngã.

“Thả… thả ta xuống dưới đi.” Hắn nhỏ giọng nói.

Văn Cửu Uyên lập tức buông tay.

Hạ Thư Từ vừa chạm đất liền dụi mặt, hít sâu một hơi:

“Cái kia… ta…”

Văn Cửu Uyên nhẹ giọng cắt lời:

“Tạm nghỉ ở đây đi.”

Hạ Thư Từ khẽ khàng hắng giọng: “Được.”

Hắn trở về phòng mình ôm lấy một bộ chiếu cùng chăn đệm, lại cắm đầu chạy về phòng Văn Cửu Uyên, trải chiếu dưới đất, thở hổn hển một hồi rồi nằm xuống ở góc phòng, cứng ngắc xoay lưng về phía Văn Cửu Uyên.

Văn Cửu Uyên bất giác khẽ cười thành tiếng.

Hạ Thư Từ nhắm nghiền mắt, còn định cứu vãn một chút thể diện của mình: “Ta sợ nửa đêm ngươi xảy ra chuyện lại không kịp gọi ta, cho nên mới ngồi thiền trước cửa canh gác.”

“Ngồi thiền tu luyện?” Văn Cửu Uyên nhớ tới dáng vẻ ngủ say như chết, trời long đất lở cũng chẳng tỉnh nổi kia của hắn, giọng điệu như có như không, nhẹ nhàng lặp lại bốn chữ.

Hạ Thư Từ: “Ta nghi ngờ ngươi đang nói móc ta, ta có chứng cứ.”

Văn Cửu Uyên là người tinh thông quan sát lòng người, càng am hiểu thuận nước đẩy thuyền: “Xin lỗi.”

“Tha thứ cho ngươi.”

Vừa rồi ngồi canh nửa ngày ở cửa, tám phần là Hạ Thư Từ trúng cơn vựng, đầu óc mơ màng không chịu được, rốt cuộc vẫn ngủ thiếp đi.

Hiện giờ thật sự bị người ta mời vào phòng, sống lưng hắn cứng ngắc, trái lại lại ngủ không được.

Hoa Hải Đường

Dù rằng trong phòng đã tắt đèn, bóng tối bao phủ tứ phía, nhưng Hạ Thư Từ vẫn có cảm giác rõ rệt rằng có một ánh mắt đang lặng lẽ dừng lại nơi lưng hắn.

Hắn khó lòng yên tâm nằm yên.

Nhưng nằm một hồi, cơn buồn ngủ như triều dâng mãnh liệt đánh úp, chẳng hề nể mặt ai mà thổi quét qua, kéo theo ý thức mơ hồ của Hạ Thư Từ chìm vào bóng đêm vô tận.

Đợi đến khi hô hấp của Hạ Thư Từ trở nên vững vàng, người ngồi trong bóng tối Văn Cửu Uyên cuối cùng cũng cử động.

Lần này y đã rút được kinh nghiệm, lặng lẽ thi triển một tiểu pháp thuật, khiến Hạ Thư Từ càng thêm ngủ sâu, rồi mới đứng dậy bước đến trước mặt hắn.

Hạ Thư Từ dường như vĩnh viễn chẳng hiểu nổi cái gì gọi là cảnh giác, càng không rõ thế nào là giữ kẽ. Hắn giống như sinh ra đã mang theo bản tính thân thiện, rộng mở, đối với nhân tình thế thái đều không hề đề phòng.

Giống như một chú mèo được nuôi trong nhà, có một chút cảnh giác nhưng chẳng là bao, chỉ cần trêu đùa vài lượt là lăn ra bên chân, phơi bụng chờ người xoa nắn.

Không biết vì nghĩ đến điều gì, Văn Cửu Uyên bỗng nhiên bật cười khe khẽ, sau đó cúi người, bế hắn lên, đưa tới phần trong của giường.

Đêm đó Hạ Thư Từ ngủ không mộng mị, say sưa chưa từng có.

Hắn đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành đến vậy. Hắn cho rằng nguyên nhân là do mấy ngày trước sinh tử kề cận, hiện giờ mới tạm thời yên ổn, tâm tình mới có thể buông lỏng, từ đó ngủ yên đến tận sáng.

Hạ Thư Từ rúc trong ổ chăn ấm mềm như mây, lười biếng duỗi eo, vừa mở mắt đã cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Hắn buông chiếc gối trong ngực, theo thói quen định xoay người xuống giường, kết quả bị thứ gì đó ở eo ngăn lại.

Hạ Thư Từ nhíu mày, ngẩn ngơ một thoáng.

Trước mắt chính là khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của Văn Cửu Uyên.

Hạ Thư Từ hoảng hốt. Hạ Thư Từ ngẩn người. Hạ Thư Từ kinh hãi thất sắc.

Đây đâu phải gối ôm?! Rõ ràng là một người sống sờ sờ!

Tay Văn Cửu Uyên còn vắt ngang eo hắn, hai người gần như dính sát vào nhau, có thể nghe rõ tiếng hô hấp và nhịp tim của đối phương, chẳng phân nổi ai đang nằm trong lòng ai.

Y phục trên người Văn Cửu Uyên đã bị hắn lăn lộn đến nhăn nhúm, mà Hạ Thư Từ thì… vốn là kẻ có thói quen ngủ không ngoan ngoãn, không chỉ lăn qua lăn lại, mà còn ôm ôm ấp ấp chẳng ra thể thống gì. Vừa trông thấy mấy nếp nhăn kia, mắt hắn tối sầm lại.

Không nói đến vì sao hắn lại trèo lên giường người ta, cho dù là mộng du mà đến, ôm người ta cả đêm như ôm gối ôm, giờ đây hắn cũng không rửa sạch được nữa rồi.

Thừa dịp Văn Cửu Uyên còn chưa tỉnh, Hạ Thư Từ rón rén kéo tay người ta ra khỏi eo mình, nhét trở lại, rồi vội vàng kéo chăn đắp kín, lập tức phóng ra ngoài như chạy trốn.

Hạ Thư Từ vừa đi khỏi, Văn Cửu Uyên liền khó chịu kéo chăn che kín mũi miệng xuống.

Tiểu tử vô tâm vô phế kia.