Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta

Chương 8



Chương 8: Tinh khí hắn đi rồi ngươi liền phiền ta, không muốn sống nữa?……

Hạ Thư Từ tin chắc, chỉ cần trước khi Văn Cửu Uyên tỉnh dậy có thể xóa sạch mọi dấu vết gây án, vậy thì chuyện này trời không biết, đất không hay, hắn biết, nhưng Văn Cửu Uyên không biết.

Tóm lại, coi như chuyện chưa từng xảy ra.

Hắn cảm thấy mình đúng là một thiên tài.

Thiên tài nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường vụ án, lại kéo sư huynh theo, làm bộ như chưa từng có gì xảy ra, bắt đầu làm chuyện chính.

Hôm nay bọn họ phải quay lại rừng rậm nguyên thủy, tìm con yêu thú đã bị ma khí xâm nhiễm kia, xử lý xong mới rời đi.

Văn Cửu Uyên đứng trên tầng hai, dựa người vào lan can, cúi mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi.

Mặt trời đã lên cao, treo lơ lửng về phía đông, nóng rực mà chói chang. Nhưng chẳng bao lâu ánh nắng như bị rút sạch, trở nên dịu hơn.

Ngón tay thon dài của Văn Cửu Uyên khẽ gõ gõ lên vùng bụng đang làm loạn.

Y chậm rãi tản bộ quay về phòng, rõ ràng là đang cười, nhưng giọng nói lại khiến người nghe phải rùng mình:

“Hắn đi rồi ngươi liền phiền ta, ngươi chán sống rồi?”

Tinh khí trong bụng lập tức ngoan ngoãn lại, run lẩy bẩy rúc vào một góc.

“……” Văn Cửu Uyên thở dài một tiếng, “Linh khí ngươi tràn đầy như vậy, lại khiến bổn tọa khó xử.”

Một thứ chẳng phải người cũng chẳng phải yêu, lại khai linh trí, an cư trong bụng y, đổi là người bình thường, chắc chắn việc đầu tiên là nghĩ cách moi nó ra rồi bóp chết.

Đáng tiếc, Văn Cửu Uyên không phải người bình thường.

Y không sợ trong bụng có yêu quái sinh chuyện, y chỉ muốn xem thử thứ tinh khí này rốt cuộc là gì.

Nếu thật sự về sau phát hiện nó có dã tâm mưu đồ, đến lúc đó bóp c.h.ế.t vẫn còn kịp.

Trong lòng y vốn đã có phán đoán, rất có thể là do lần bị “tình dược” kia phá rối, tạo nên một đạo tinh khí trong cơ thể. Vì đã nuốt vài món đồ của Hạ Thư Từ, nên ngoài việc hấp thu ma khí của y, đạo tinh khí này thỉnh thoảng còn sinh loạn, muốn tìm Hạ Thư Từ.

Một ngày trôi qua rất nhanh. Đến chạng vạng, Hạ Thư Từ cùng Tiêu Kỳ phong trần mệt mỏi gấp gáp quay về.

Hạ Thư Từ là kiểu người tự nhiên, vừa nhìn thấy liền vui vẻ chạy tới:

“Cửu Uyên! Ngươi khá hơn chút nào chưa?”

Cái tên này, kể từ sau một chuyện nào đó, đã không còn ai dám gọi y như vậy nữa. Văn Cửu Uyên đây là lần thứ hai nghe thấy, vẫn cần mất một lúc mới thích ứng được, khẽ đáp:

“Khá hơn rồi, nhờ ngươi chiếu cố.”

Hạ Thư Từ vừa nghĩ đến “việc chiếu cố” sáng nay, sắc mặt liền có chút chột dạ, vội vàng ho khan một tiếng:

“Vậy thì tốt rồi.”

“Ngươi đoán thử xem hôm nay bọn ta gặp được cái gì?”

Không rõ vì sao Văn Cửu Uyên khựng lại một chút, rồi bỗng không báo trước, nắm lấy tay Hạ Thư Từ, đặt lên bụng mình.

Hạ Thư Từ cứng đờ cả người.

Hắn không dám nhúc nhích: “Làm sao vậy?”

Văn Cửu Uyên không nói gì.

Đạo tinh khí kia lập tức dán chặt lên, hình như đang áp vào lòng bàn tay Hạ Thư Từ.

Hạ Thư Từ cảm giác lòng bàn tay hình như bị thứ gì đó cọ nhẹ qua.

Cảm giác ấy rất mờ nhạt, nhẹ đến mức khiến hắn ngỡ là ảo giác, đợi đến khi muốn tập trung cảm nhận lại thì đã không còn.

Văn Cửu Uyên buông tay hắn ra: “Được rồi.”

Một lát sau.

“Vừa nãy ngươi đang nói gì?” Y tiếp lời.

Hạ Thư Từ xoa xoa đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác âm ấm, hưng phấn chia sẻ bị ngắt ngang, hắn phải nhặt mãi mới tìm lại được giọng nói của mình:

“À…… Ta nói là, ngươi đoán thử xem hôm nay bọn ta gặp được cái gì.”

Hạ Thư Từ không biết hành động ban nãy của Văn Cửu Uyên rốt cuộc có ý gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết có điều gì đó rất không đúng.

Chỉ là thấy Văn Cửu Uyên dường như chẳng có gì bất thường, Hạ Thư Từ đành phải nhẫn nhịn, nén sự hoang mang xuống: “Nhưng so với trước kia thì đoán trúng nhiều hơn. Thật khiến người ta bất ngờ.”

Bất ngờ sao? Vậy thì tốt rồi.

Khóe mắt Văn Cửu Uyên khẽ cong, ánh lên một ý cười nhẹ. Y liếc nhìn lướt qua Hạ Thư Từ, hỏi: “Ngươi không bị thương chứ? Nhiệm vụ lần này hoàn thành trọn vẹn?”

“Chứ còn gì nữa,” Hạ Thư Từ vừa nghe nhắc đến chuyện này liền hăng hái hẳn lên, “Cái con Yêu tộc bị ma khí lây nhiễm ấy là một con chim khổng lồ, ta chưa từng thấy con nào to như thế! Ngươi không tưởng tượng được đâu, cánh nó xòe ra đủ để che khuất bảy, tám phần ánh mặt trời…”

Hắn thao thao bất tuyệt kể lại chuyện bọn họ dốc toàn lực đánh hạ con chim yêu to lớn kia. Khi kể đến đoạn chim yêu vừa khai chiến đã vỗ cánh một cái khiến Tiêu Kỳ bay lộn vài vòng, Hạ Thư Từ vẫn còn run rẩy nhớ lại: “Đáng sợ thật đấy, nó mới xông tới đã đập sư huynh ngất xỉu luôn, ta cứ tưởng tiếp theo đến lượt ta.”

“Kết quả là cú vỗ đó hình như khiến vết thương cũ ở cánh nó tái phát, nó nằm rạp trên một tảng đá, cảnh giác kêu to với ta, sức chiến đấu giảm hẳn.”

Hạ Thư Từ mô tả sống động từng chi tiết, bước từng bước thận trọng tiến lại gần, còn chưa kịp ra tay thì chim yêu đã tự nhận thua, xin tha mạng. Đáng ngạc nhiên hơn, nó thậm chí còn mở miệng nói tiếng người, nói mình vốn là một yêu quái tu hành nghiêm cẩn, không làm hại ai. Nhưng vì bị một yêu ma không rõ lai lịch dùng ma khí làm ô nhiễm, mới đánh mất lý trí mà tới đây báo thù. Giờ yêu ma kia đã chết, nó cũng muốn rời đi. Trước khi đi, nó đưa hết bảo vật đoạt được từ yêu ma cho Hạ Thư Từ, cầu xin hắn tha mạng.

Kể tới đây, Hạ Thư Từ móc ra mấy món pháp bảo trong tay áo: “Đây, đều là nó đưa cho ta.”

Yêu quái đã nói đến vậy, Hạ Thư Từ sao nỡ truy sát nó? Nhiệm vụ vốn dĩ cũng không yêu cầu phải g.i.ế.c yêu quái. Hắn vốn định không nhận mấy món đồ này, cảm thấy chim yêu bị huỷ hoại cả đời tu hành vì ma khí mới là kẻ cần mấy món bảo vật kia hơn. Nhưng con chim lại nhất quyết dúi vào tay hắn, cuối cùng còn ném đồ xuống đất rồi quạt đôi cánh thương tích bay đi.

Tiêu Kỳ tỉnh lại sau đó, khỏi phải nói là xấu hổ cỡ nào. Hắn vừa mới ra tay đã bị vỗ ngất, bỏ mặc sư đệ một mình đối mặt hiểm nguy. Cuối cùng, không lấy một món pháp bảo nào, lặng lẽ một mình mang theo vài chiếc lông chim rơi dính m.á.u đi viết bản báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, rồi về trước phục mệnh với tông môn.

Văn Cửu Uyên nghe xong, ánh mắt lóe lên một cái, khẽ cười: “Đã là của ngươi thì cứ cầm lấy.”

Hạ Thư Từ vẫn chưa quen với cảm giác đánh boss rơi đồ, lại còn một mình ôm hết, có chút chột dạ lầm bầm: “Ta ngại lắm. Sư huynh còn vì chuyện này mà bị thương, hắn chẳng lấy gì cả, ta cầm cũng thấy không yên lòng.”

Văn Cửu Uyên dịu giọng khuyên: “Vậy thì lúc trở về, lén chia cho hắn một ít, đưa xong rồi chuồn.”

Hạ Thư Từ nghĩ nghĩ: “Cũng được.”

Sư huynh có lẽ bị đả kích quá lớn, hắn thật sự nên về an ủi người ta một chút.

Hạ Thư Từ thở dài: “Chuyện này thật sự không thể trách sư huynh, nếu cú vỗ kia trúng ta, thì người nằm đó bất tỉnh chắc chắn là ta rồi. Chỉ là vấn đề vận khí thôi.”

Thủ phạm giấu mặt Văn Cửu Uyên bình thản phụ họa: “Phải.”

Y cầm lấy một món trong số pháp bảo Hạ Thư Từ mang về, ra vẻ nghiêm túc đánh giá một hồi lâu rồi nói: “Những pháp bảo này là do con Yêu tộc kia cướp được từ Ma tộc. Chúng chứa đặc tính riêng của Ma tộc, chỉ có Ma tộc mới có thể sử dụng.”

Hạ Thư Từ tuy nhìn không ra gì đặc biệt, nhưng cũng bắt chước Văn Cửu Uyên lật tới lật lui xem: “Vậy phải làm sao?”

“Đem đến nhà đấu giá bán đi. Nếu thật sự thấy áy náy, đổi được linh thạch rồi chia cho sư huynh một phần.”

“Được!”

Đã nói là làm, Hạ Thư Từ lập tức đi hỏi nhà đấu giá gần đó, Văn Cửu Uyên xách hắn lên, cùng nhau ra cửa.

Bọn họ thuê một chiếc xe ngựa, trên đường đi, Văn Cửu Uyên như vô tình hỏi:

“Mộc bài đâu?”

Hạ Thư Từ móc từ trong n.g.ự.c ra, đưa cho y:

“À, lần trước nhặt được xong lại quên mất không trả cho ngươi.”

“Không cần,” Văn Cửu Uyên nhắm mắt dưỡng thần, nghiêng người dựa vào bên xe. “Đã đưa thì không thu lại. Ngươi cứ giữ lấy.”

Hoa Hải Đường

Hạ Thư Từ tròn mắt:

“Hóa ra không phải ngươi đánh rơi?”

Văn Cửu Uyên khựng lại một thoáng, đáp lời ngắn gọn:

“Không phải.”

“Kia… sao lại đưa cho ta?” Hạ Thư Từ hiếu kỳ hỏi.

Văn Cửu Uyên không đáp thẳng, chỉ đưa tay lấy lệnh bài trong tay hắn, đích thân đeo vào bên hông hắn, bình thản nói:

“Tạm coi là tín vật. Có nó, nếu cần, ngươi có thể tới tìm ta.”

Lời xoay vòng một vòng lại trở về chỗ cũ. Nhưng tìm thế nào, đi đâu mà tìm?

Hạ Thư Từ muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra lời.

Nhà đấu giá ở gần, xe ngựa chạy một hồi liền tới nơi.

Ngoài cửa đã có người chờ sẵn, cung kính mời bọn họ vào.

Hạ Thư Từ tiến lên, trình bày mục đích đến.

Tiếp tân tu sĩ dẫn đường, cả nhóm vòng qua hành lang sâu hun hút, qua mấy lượt rẽ trái rẽ phải mới dừng trước một căn phòng yên tĩnh biệt lập.

“Xin hai vị chờ một lát, sẽ có người tới đàm đạo.” Tu sĩ nói xong liền rời đi.

Phòng không lớn, giữa phòng đặt một chiếc bàn vuông, bày mấy đĩa hoa quả khô và điểm tâm, tuy không quá xa hoa nhưng trang trí tinh tế, sạch sẽ, cho thấy quy mô không nhỏ.

Hạ Thư Từ đảo mắt một vòng, cảm thán:

“Tiệm cầm đồ quy mô lớn quả nhiên khác biệt, đến cầm vài món đồ cũng có phòng riêng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Văn Cửu Uyên gật nhẹ:

“Vật cầm có khi là kỳ trân dị thế, nếu bị người ngoài trông thấy, rất dễ bị theo dõi khi rời khỏi nơi này.”

Hạ Thư Từ nghĩ thấy cũng phải, gật đầu theo.

Không bao lâu sau, có người tiến vào. Hạ Thư Từ lấy vài món pháp khí mang theo đặt lên bàn, giao cho người giám định.

Người giám định vừa nhìn thấy đều là pháp khí Ma tộc, lập tức đeo bao tay định kiểm tra, nhưng ánh mắt lướt qua một vòng, sắc mặt liền biến đổi.

Pháp khí chia làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Thiên cấp là cao nhất, Hoàng cấp là thấp nhất.

Pháp khí mà các nhà đấu giá thường thu đều chỉ quanh Huyền cấp hoặc Hoàng cấp. Địa cấp đã hiếm, càng không nói đến Thiên cấp vốn là trấn tông chi bảo của các môn phái.

Chỉ có luyện khí sư đạt tới cảnh giới tông sư mới có thể rèn ra địa cấp pháp khí. Bí cảnh dù có rơi rớt thì xác suất cũng cực kỳ thấp.

Mà lúc này, người giám định đảo mắt một lượt, kinh hãi phát hiện mấy món Hạ Thư Từ mang tới đều là địa cấp pháp khí, lại còn là của Ma tộc càng thêm hiếm có.

Hắn không dám chạm tay vào, cẩn trọng đặt lại pháp khí, khom người nói:

“Thứ lỗi hai vị, pháp khí Ma tộc cần được giám định kỹ càng hơn. Với tu vi và cấp bậc của tại hạ hiện giờ, không đủ để xử lý những món này. Xin phép được bẩm báo hành chủ.”

Văn Cửu Uyên gật đầu.

Hạ Thư Từ không rõ chuyện, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, bèn phụ họa theo:

“Được.”

Người kia đi chưa lâu, còn chưa kịp uống xong ngụm trà, thì cửa phòng đã lại mở ra lần nữa.

Lần này người đến mặc cẩm bào lộng lẫy, trên người treo đầy ngọc bội, bước đi nhẹ nhàng mà ung dung, tay cầm quạt giấy, khí độ bất phàm, hiển nhiên không phải nhân vật tầm thường.

Vị giám định sư vừa bước vào cửa, ánh mắt trước tiên liền rơi lên sáu món pháp khí đặt ngay ngắn trên bàn. Mỗi món đều tỏa ra khí tức trầm ổn mà áp bách, rõ ràng đều là địa cấp pháp khí. Trong khoảnh khắc, hai mắt hắn suýt nữa hoa lên.

Phát… phát tài rồi!

Nhưng niềm vui chưa kịp lan ra khắp ngực, ánh mắt hắn đã quét sang hai người đang ngồi sau bàn, lập tức cứng lại.

Một người mặc áo trắng thuần, dung mạo xinh đẹp đến mức quái lạ, khí chất trong trẻo, hệt như đệ tử danh môn mới hạ sơn rèn luyện, đang ngồi ngoan ngoãn cầm điểm tâm cắn được hai miếng, đã bị người bên cạnh dời cả mâm bánh qua một bên.

Người kia mặc y phục đen tuyền, từ đầu đến chân không nhiễm một hạt bụi, ngồi thẳng tắp, trước mặt bày đầy điểm tâm và trà, nhưng y chưa hề động vào một chút nào, ánh mắt hững hờ, như thể ghét bỏ mọi thứ.

Chủ nhân nhà đấu giá liếc nhìn gương mặt Văn Cửu Uyên, chân lập tức mềm nhũn tại chỗ.

Vừa nãy còn mơ mộng phát tài, giờ chỉ còn một cơn lạnh thấu xương. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là — chạy!

Nhưng chưa kịp nhấc chân, ánh mắt Văn Cửu Uyên đã quét tới.

Ánh mắt ấy không mang theo một tia cảm xúc, vậy mà cứ như một mũi đinh sắt đóng chặt hắn vào mặt đất, khiến hắn không thể nhúc nhích dù chỉ một bước.

Chết tiệt!

Ma tộc cái tên điên đó sao lại ở đây?!

Tổn thọ rồi!

Văn Cửu Uyên khẽ đẩy Hạ Thư Từ, người vẫn còn đắm chìm trong đĩa điểm tâm:

“Người tới.”

Hạ Thư Từ hai má phồng căng, còn chưa kịp nuốt hết, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, tránh để người mới đến thấy cảnh hắn đang ăn vụng.

“Chờ chút, chờ chút…” Hắn vừa vội vừa nói, suýt chút nữa làm đổ cả mâm bánh.

Chức nghiệp hành chủ, dù sao cũng là từng va chạm trăm ngàn khách quý, tố chất tâm lý không tầm thường. Chỉ một thoáng liền hiểu rõ: người ngồi cạnh là chủ thật sự.

Ánh mắt hắn lập tức thu về cung kính, thái độ vô cùng nghiêm chỉnh, chắp tay hành lễ:

“Không biết hai vị tiên sinh xưng hô thế nào?”

Hạ Thư Từ sặc đến đỏ mặt tía tai, đang ho khan đến mức mặt đỏ bừng, thì sau lưng bỗng có một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đỡ hắn thuận khí. Một lúc lâu sau, hắn mới thều thào đáp được một chữ:

“Hạ…”

“Thính.” – Văn Cửu Uyên tiếp lời.

Hành chủ vừa nghe, lập tức điều chỉnh lại khí tức quanh thân, thu liễm hết thảy tu vi, không dám có nửa phần thất lễ. Hắn ngó qua sáu món pháp khí trên bàn, sắc mặt trịnh trọng, khom người nói:

“Hạ tiên sinh, sáu món pháp khí này đều là địa cấp pháp khí của Ma tộc, luyện chế vô cùng tinh xảo, hiển nhiên xuất xứ từ tay các đại sư luyện khí lừng danh vùng Ma Vực, giá trị tuyệt đối không tầm thường.”

Hạ Thư Từ nghe xong cũng thoáng kinh ngạc:

“Đắt đến vậy sao?”

…Hắn có chút muốn trả lại đống này cho con điểu yêu kia rồi.

Dù là đoạt được thật, nhưng mấy thứ này, nếu đem đi cầm đồ hay đổi lấy linh dược cũng đủ để yêu thú đó tu lại mấy lần. Đừng nói cầm đồ, nếu dùng để trao đổi nhân tình, sợ là còn đáng giá hơn gấp bội.

Văn Cửu Uyên dường như đọc được tâm tư trong lòng hắn, nhàn nhạt nói:

“Con yêu kia thương thế cũ tái phát, giữ mấy món này trong người chẳng khác gì trẻ con ôm vàng đi giữa chợ đông, không bảo vệ nổi, ngược lại còn rước họa vào thân.”

“Không bằng đem ra trao đổi, đổi lấy một mạng sống còn hơn.”

Hạ Thư Từ rùng mình, lặng lẽ nhìn làn da mình nổi cả da gà, gật đầu nói nhỏ:

“Cũng đúng. Vậy thì ra tay nhanh còn hơn.”

Thừa lúc chưa ai phát hiện ra trên người họ mang theo dị bảo thì nên hành động.

Văn Cửu Uyên hài lòng gật đầu.

Hành chủ đứng bên cạnh nhịn không được dụi dụi mắt, nhìn Thính Lạc — kẻ ngoài mặt ai cũng biết là điên cuồng sát phạt — lúc này lại đối xử với một tên Nhân tộc trắng trẻo tay không tấc sắt một cách ôn hoà, cứ như tận mắt chứng kiến một hòn đá ven đường bị người ta rèn thành tuyệt thế bảo kiếm, rồi ba phát hai lượt cắn nuốt ngược lại chủ nhân, biến thành một thứ hỗn huyết quái dị bốn chân hai đầu sáu tay, cuối cùng lại có thể một bước phi thăng vậy, khiến người ta khó mà tin nổi.

Bị Văn Cửu Uyên quét mắt nhìn một cái, hành chủ lập tức không dám động tay động chân nữa, cười khan nói:

“Hạ tiên sinh, nếu đã xác định gửi vật, sau khi chúng tôi giám định xong sẽ tính toán giá trị rồi quy đổi thành linh thạch cho ngài. Quá trình này cần một chút thời gian, mà vừa hay hôm nay chỗ chúng tôi tổ chức một buổi đấu giá hội, không biết hai vị có hứng thú ngồi xem trong lúc chờ đợi?”

Hạ Thư Từ quay đầu nhìn về phía Văn Cửu Uyên, hỏi ý.

Văn Cửu Uyên chỉ nhàn nhạt đáp:

“Ta thế nào cũng được. Do ngươi quyết định.”

“Vậy đi thôi.” Hạ Thư Từ nói.

Dù sao cũng đang rảnh, đi xem mở rộng tầm mắt một chút.

Hành chủ đích thân dẫn họ đi theo một con đường nhỏ không người, đưa họ lên nhã các cao nhất ở tầng trên cùng của hội trường.

Nơi này rộng rãi hơn nhiều so với lúc trước, đập vào mắt chính là một khung cửa sổ sát đất rất lớn nhìn thẳng ra khu trưng bày của nhà đấu giá, tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng. Hạ Thư Từ liếc qua một vòng, cảm thấy đây đúng là vị trí tốt nhất.

Bên trong nhã các yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương, trên bàn bày biện những món trà bánh tinh xảo mới lạ, bài trí cổ điển, thanh nhã. Trên trần treo toàn dạ minh châu lấy từ đáy biển sâu, còn bàn ghế thì được tạc từ khối bạch ngọc nguyên vẹn. Mọi chi tiết đều mang phong vị sang trọng khác hẳn không gian phía dưới. Đệm ngồi cực dày và mềm mại, Hạ Thư Từ vừa ngồi xuống lập tức cảm thấy như rơi vào mây, cả người thư giãn thoải mái.

Trước khi rời đi, hành chủ còn đích thân đưa cho hắn một mặt dây chuyền ngọc thạch, dặn rằng nếu trong buổi đấu giá có món nào ngoài những món được giữ giá cố định mà hắn muốn, thì chỉ cần đưa mặt dây này ra là có thể ra giá. Món đồ hắn chọn sẽ ngay lập tức bị giữ lại, xem như quà tặng của hội đấu giá sẽ được trực tiếp chuyển đến nhã các.

Hạ Thư Từ nghe xong chỉ có một suy nghĩ:

“Đây là đãi ngộ dành cho người bán bảo vật quý hiếm sao?”

Văn Cửu Uyên chẳng nói gì, chỉ đẩy mấy món điểm tâm tới trước mặt hắn:

“Nếm thử đi.”

Hạ Thư Từ chọn một món có màu trắng nhạt, cắn một miếng thì thấy có vị hoa ngọt nhè nhẹ, liền cắn thêm miếng nữa.

So với mấy món bị Văn Cửu Uyên thu mất ban nãy, cả mùi vị lẫn cảm giác đều hơn hẳn một bậc. Không cùng đẳng cấp luôn ấy chứ.

Đáp lại sự “đền đáp” này, Hạ Thư Từ lễ phép đẩy ly trà ngon ban nãy của người kia tới trước mặt y, biết rõ Cửu Uyên sẽ uống rồi yên tâm vừa ăn vừa ngắm nghía buổi đấu giá.

Những món đồ xuất hiện trong buổi đấu giá phần lớn hắn chưa từng thấy, cái gì cũng có, mà giá khởi điểm toàn từ vạn linh thạch trở lên. Hạ Thư Từ là một con “ma nghèo”, trên người hiện tại đến số lẻ linh thạch cũng không có, nên đành yên phận ăn điểm tâm, không có bất kỳ suy nghĩ tranh mua nào cả.

Số linh thạch đổi được từ dị bảo lần này còn phải chia cho sư huynh, Hạ Thư Từ biết mình rồi sẽ có tiền, nhưng dù sao đây cũng là món tiền “bất nghĩa” từ trên trời rơi xuống, không thể tiêu xài hoang phí ngay được.

Giữa buổi, hành chủ cho người đưa tới khế ước cầm đồ để hắn xác nhận. Hạ Thư Từ liếc qua số lượng linh thạch ghi trên đó, đếm không xuể, liền bị sặc nước trà ho sặc sụa.

Văn Cửu Uyên giúp hắn thuận khí, tiện tay liếc qua bản khế ước, nhíu mày nói:

“Sao lại không lên tới mười ngàn vạn.”

Hạ Thư Từ đếm đi đếm lại, khô họng nói:

“Cái này này này… cũng đâu sai biệt lắm rồi…”

Nói trắng ra là cũng gần đủ lắm rồi, thiếu chút cũng chẳng sao cả.

Văn Cửu Uyên hình như vẫn chưa quá hài lòng, nhưng thấy giá cả được đưa ra quả thực rất hợp lý, nên cũng không tính toán nữa.

Hạ Thư Từ thì ngồi tại chỗ choáng váng vì đột ngột phát tài, bên dưới đấu giá món gì tiếp theo cũng không còn nghe lọt nữa…