Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 562: Kẻ bị tình nghi



Phương Long là khách quen của đồn công an nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị đội hình sự triệu tập. Nhìn nhóm Lục Li, hắn lắc đầu: "Mấy anh cảnh sát ơi, đến giờ tôi chưa từng làm chuyện giết người cướp của, nhiều lắm là lúc hết tiền thì mượn tạm để xài thôi. Mấy anh chắc chắn bắt nhầm người rồi, dạo gần đây tôi rất lương thiện, ngay cả vay tiền cũng không dám nữa."

"Cậu còn biết tô vẽ cho hành vi phạm tội của mình hả? Mượn tiền để tiêu xài?" Lục Li cầm tập hồ sơ đập thẳng vào mũi hắn khiến hắn lập tức chảy máu mũi nhưng không để lại vết thương nặng. Làm trong ngành hình sự nhiều năm, Lục Li đánh người rất có kỹ thuật, dù gặp đối tượng khó nhằn nào cũng có cách xử lý.

"Đồng chí cảnh sát tha cho tôi đi." Phương Long vội xin tha, "Người trong nghề các anh chỉ cần ra tay là biết ngay. Với công phu của anh, tôi mà có chết ở đây cũng chẳng biết kêu ai. Anh muốn hỏi gì, tôi đều sẽ khai hết!"

"Thức thời đấy!" Lục Li ngồi xuống, ném tấm ảnh của Chu Oánh lên bàn.

"Trời ạ!" Phương Long vừa nhìn tấm ảnh liền sợ hãi lùi lại, "Đây là trò ghép hình hả?"

"Đừng giả vờ nữa, cậu không quen người phụ nữ trong ảnh à?" Lục Li bắt hắn nhìn kỹ.

Phương Long chỉ dám nhìn lướt qua: "Nhìn có vẻ quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu."

"Vậy để tôi nhắc cho cậu nhớ. Mười ngày trước, trên xe buýt."

"À, tôi nhớ ra rồi!" Hai mắt Phương Long sáng lên, "Tôi móc túi của cô ta, không ngờ cô ta lại đuổi theo tôi xuống xe, còn định giật lại. Tôi sao có thể để một con đàn bà đe dọa chứ? Tôi vừa giằng co vừa lôi cô ta vào ngõ vắng, rồi rút dao ra dọa. Anh cảnh sát ơi, tôi không có giết người, chỉ vì chút tiền mà giết người không đáng đâu. Con đàn bà kia gan lì lắm, thấy dao cũng không sợ, vẫn nhất quyết muốn giật lại. Đúng lúc đó có một tên đàn ông lo chuyện bao đồng xuất hiện. Hắn đánh tôi một gậy, tôi vứt lại túi tiền rồi bỏ chạy. Thảo nào cô ta kiêu ngạo thế, hóa ra là có người giúp đỡ!"

"Gậy?" Lục Li nhíu mày, "Là một cụ già hả?"

"Tên đàn ông đó bị tật ở chân, phải chống gậy, đi lại không nhanh như đánh người thì mạnh lắm." Phương Long bĩu môi, "Nếu biết họ đi cùng nhau, tôi đã không dám móc túi cô ta. Bị đánh như vậy thật không đáng."

"Ý cậu là người đàn ông tàn tật kia cũng ở trên xe buýt?"

"Đúng vậy, tên đó không ngồi cạnh con đàn bà kia, hai người cũng không nhìn nhau, ai mà biết họ cùng một nhóm chứ?" Phương Long cảm thấy mình bị oan, vô cớ bị đánh một trận.

"Bốp!"

Thêm một cú đập nữa vào mũi, mũi hắn lại chảy máu.

"Anh cảnh sát, tôi không nói dối thật mà!" Phương Long vội che mặt.

"Đây là dạy cậu phải tôn trọng phụ nữ đấy, đừng có gọi họ là 'con đàn bà'!" Lục Li trừng mắt, "Bị đánh một cái là cậu chạy hả?"

"Không chạy chẳng lẽ ở lại để bị đánh tiếp? Con... Người phụ nữ kia rút điện thoại định báo cảnh sát, tôi không chạy thì chết à?" Phương Long nhìn tập hồ sơ trong tay Lục Li, sợ hãi đổi cách xưng hô.

"Sau khi rời khỏi đó, cậu đi đâu? Làm gì?" Lục Li quan sát Phương Hoa, thấy hắn không giống nói dối.

"Tôi thấy đen đủi quá nên đi tắm hơi và massage, đến trưa hôm sau mới rời đi. Mấy anh có thể điều tra, tôi tìm cô massage số 56, tôi là khách quan của cô ấy." Phương Long vỗ ngực nói.

Lục Li bảo Mạnh Triết đi xác minh, chẳng mấy chốc đã có kết quả. Phương Long không nói dối, hắn không có thời gian phạm tội. Tuy nhiên, hắn đã cung cấp một manh mối quan trọng, đó là có một người đàn ông tàn tật xuất hiện.

Cảnh sát xem lại video giám sát trên xe buýt, phát hiện ra người đàn ông này. Hắn ngồi gần Chu Oánh, luôn dõi theo từng cử chỉ của cô ấy.

"Dừng lại, phóng to đoạn này!" Lục Li ra lệnh.

Cố Thành nhấp chuột, phóng to màn hình, khuôn mặt của người đàn ông hiện rõ. Hắn ta đội mũ, nhưng khi ngẩng đầu, có thể thấy rõ khuôn mặt: lông mày hẹp, mắt không to lắm, mũi cao, môi trên hơi dày.

Xem tiếp, khi Chu Oánh đuổi theo Phương Long xuống xe, ngay lúc cửa xe sắp đóng, một cây gậy chắn ngang, cửa lại mở, người đàn ông kia từ từ bước xuống.

Hắn đi rất chậm, tài xế và hành khách đều kiên nhẫn chờ. Sau khi xuống xe, hắn đi về hướng Chu Oánh.

"Lập tức điều tra người này! Mau tìm ra hắn!" 

Chỉ ba ngày sau khi phát hiện thi thể, vụ án tiến triển rất thuận lợi.

Cố Thành sử dụng hệ thống nhận dạng khuôn mặt để so sánh ảnh kẻ bị tình nghi với cơ sở dữ liệu, độ chính xác lên đến hơn 90%.

Chẳng mấy chốc, thông tin đã có: Triệu Lập Chí, 26 tuổi, không nghề nghiệp, địa chỉ phòng 603, tòa nhà 3, khu chung cư Hoa Viên, đường Lâm Hà.

Khu này vốn là khu ổ chuột được cải tạo lại, hơn một nửa dân cư là người tái định cư. Triệu Lập Chí là một trong số đó.

Lục Li đến văn phòng bất động sản tra cứu thông tin tái định cư. Anh tìm được thông tin của một hàng xóm cũ của Triệu Lập Chí, cũng sống ở khu này, là một công nhân về hưu.

Ông ấy đang chơi cờ trong công viên, nghe cảnh sát hỏi về Triệu Lập Chí, liền kể lại: "Nhà họ có hai anh em, người anh tên Triệu Lập Thành, người em tên Triệu Lập Chí, hơn kém nhau hai tuổi. Nhà họ còn một người anh lớn nữa, mười năm trước phạm tội vào tù rồi tự sát. Ngay sau khi anh cả chết, bố mẹ họ gặp tai nạn giao thông. Nghe nói tài xế gây tai nạn bỏ chạy, không đền một xu. Người anh phải nuôi em, cuộc sống rất khó khăn. Nhưng vận xui chưa kết thúc, Triệu Lập Chí lại bị tật."

"Chân của Triệu Lập Chí bị tật thế nào?" Lục Li hỏi.

"Đó là chuyện năm tái định cư." Ông cụ tiếp tục, "Chính quyền thông báo đền 6000 NDT một mét vuông, còn chia thành ba mức trợ cấp tùy theo tình trạng nhà. Sân, giếng, cây cối đều được tính tiền. Khoản đền bù nhà không có gì thay đổi, chính các khoản linh tinh khác mới dẫn đến chênh lệch lớn. Nhà giống nhau nhưng tổng số tiền đền bù lại khác nhau. Khi đó hai anh em liên tục tìm ban tái định cư nhưng đàm phán thất bại. Một ngày nọ, ban tái định cư nhân lúc họ không có ở nhà, cưỡng chế phá dỡ. Triệu Lập Chí bất ngờ quay về và lao vào. Nhà sập đè lên người cậu ta. Vụ việc gây chấn động lớn, cả thành phố đều biết."