Nghe hàng xóm kể lại chuyện của nhà họ Triệu, Lục Li nhận ra trong đó có thể ẩn chứa sự thật vấn đề chân của Triệu Lập Chí. Hóa ra Triệu Lập Chí từng là nạn nhân trong vụ sập nhà khi gia đình hắn phải di dời do nhà cũ bị phá bỏ. Nghe nói vụ việc từng gây chấn động thành phố, Mạnh Triết lập tức lên mạng tìm kiếm thông tin.
Lục Li hỏi thăm tiếp, hàng xóm già kể thêm: "Khi đó Triệu Lập Chí bị chôn vùi trong đống đổ nát. Mọi người vội đào bới để cứu cậu ta. Dù thời gian bị vùi lấp không lâu nhưng một cây xà nhà đã đè vào đùi cậu ta khiến xương chân bị dập nát. Dù được bác sĩ cứu chữa, cậu ta vẫn bị tàn tật vĩnh viễn."
Sự việc sau đó được chính quyền địa phương vào cuộc giải quyết, nhưng kết quả cụ thể thế nào thì không ai rõ. Mọi người chỉ biết hai anh em họ Triệu được chia một căn hộ khoảng 90 mét vuông trong khu này. Anh trai Triệu Lập Thành sau khi kết hôn đã chuyển về nhà vợ, căn hộ đó để lại cho Triệu Lập Chí.
"Ông có biết Triệu Lập Thành hiện đang ở đâu không?" Lục Li vừa ghi chép vừa hỏi.
Hàng xóm nhớ lại: "Hình như ở khu phía Tây thành phố, nhà cậu ta có một khu trồng hoa. Vì gia đình bên vợ chỉ có một cô con gái nên mới nhận anh ta làm rể."
Trong lúc đó, Mạnh Triết đã tìm được thông tin về vụ việc năm xưa. Cậu đưa cho Lục Li xem, thông tin trùng khớp với những gì hàng xóm kể. Trong ảnh là cảnh Triệu Lập Chí được đưa lên cáng và chuyển và xe cứu thương. Còn quan chức liên quan năm đó đã bị cách chức từ lâu.
Lục Li để lại hai người canh chừng 24/24 gần nhà họ Triệu, sẵn sàng bắt giữ Triệu Lập Chí nếu hắn xuất hiện. Những người khác theo anh tới ngoại ô tìm Triệu Lập Thành. Ở phía Tây thành phố có vài hộ trồng hoa, nhà nào cũng có một khu nhà lồng lớn. Sau một hồi hỏi thăm, họ tìm được nhà bố vợ của Triệu Lập Thành.
Vừa nghe họ hỏi về Triệu Lập Thành, ông cụ liền tỏ ra khó chịu, vung tay đuổi khéo: "Cái thằng đó chẳng liên quan gì đến nhà tôi cả, đi đi!" Ông cụ ném cái cuốc xuống đất, quay vào nhà lồng.
Trước nhà lồng là một căn phòng đơn sơ, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi bước ra: "Ông nhà tôi tính tình thất thường, mấy cậu đừng để bụng. Vào trong đi, bên trong có hàng mẫu đấy." Bà cụ tưởng họ đến mua hoa nên vừa mời vào vừa nói, "Dạo này nhà tôi có chuyện không vui, ông ấy bực bội lắm."
"Có liên quan đến Triệu Lập Thành à?" Lục Li hỏi.
Bà cụ giật mình, đảo mắt nhìn bọn họ: "Chắc mấy cậu không phải người thằng đó mời đến để thuyết phục tôi chứ? Nó không còn liên quan gì đến con gái tôi cả, không cần bàn cãi thêm! Mấy năm nay nó ăn đồ của nhà, dùng đồ của nhà tôi, rồi còn lén lấy tiền đưa về nhà, chúng tôi đều biết. Nhưng nó còn dám đánh con gái tôi chỉ vì con bé chê thằng em chân què của thằng đó nữa. Kết hôn bao nhiêu năm, con gái tôi mãi mới có thai, vậy mà bị nó làm sảy. Nếu mấy cậu gặp thằng đó thì nhắn nó về đây để tôi hỏi cho ra lẽ. Lúc ly hôn, nó hứa hẹn đủ điều, giờ thì sao? Hối hận rồi đúng không?"
"Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi đến đây để điều tra về Triệu Lập Chí và anh trai của cậu ta." Lục Li đưa thẻ cảnh sát ra.
"Hai anh em nó phạm tội?" Bà cụ kinh ngạc, "Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan đến nhà tôi. Triệu Lập Thành và con gái tôi đã ly hôn ba tháng trước rồi, chúng tôi không biết nó đi đâu cả. Chắc là nó đi tìm thằng em rồi."
"Bà có biết gì thêm về hai anh em họ không?"
"Thằng đó ít nói, tôi chẳng nghe nó nhắc gì về gia đình. Nhưng tôi nghe người ta đồn anh trai nó là tội phạm cưỡng hiếp, còn bố mẹ chết trong tai nạn giao thông, thằng em thì bị tàn tật vì vụp sập nhà. Ngay từ đầu tôi đã không nên đồng ý gả con gái cho nó, có anh trai như vậy thì làm sao nó tốt đẹp được?"
Thấy không hỏi được gì thêm, Lục Li xin phép được gặp con gái bà cụ.
"Con gái tôi lên thành phố bán hoa rồi, mấy cậu gọi điện cho nó đi." Bà cụ cho họ số điện thoại.
Lục Li gọi điện, biết đối phương đang ở chợ hoa. Anh dẫn người đến, gặp một người phụ nữ gầy gò, nước da ngăm đen, khuôn mặt không được ưa nhìn lắm.
Vừa thấy Lục Li, cô ta nói ngay: "Triệu Lập Thành không phải đàn ông! Anh ta bề ngoài trông thật thà nhưng tính tình rất nóng nảy, lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, hỏi mãi mới chịu nói, mà nói thì toàn những câu khó nghe. Mấy chuyện xấu xa đó tôi chẳng muốn nhắc lại đâu. Mấy anh muốn hỏi về hai anh em họ hả? Tôi biết không nhiều, chỉ biết họ rất thân nhau. Triệu Lập Chí bị tàn tật vì vụ sập nhà, gia đình được bồi thường 100.000 NDT. Lẽ ra họ chỉ được chia nhà 70 mét vuông, nhưng vì chuyện của Triệu Lập Thành nên được chia thêm 25 mét vuông nữa. Tôi nói Triệu Lập Chí bị què chân thế cũng đáng, Triệu Lập Thành nghe xong liền nổi điên. Em anh ta như ông hoàng trong nhà vậy, không ai được chê bai, ai nói là anh ta lên cơn, chắc giết người cũng dám làm! Tôi nhắc mãi, số tiền bồi thường kia có thể bỏ qua, nhưng căn nhà phải chia đều cho hai anh em, sao lại để thằng em hưởng hết? Anh ta nghe xong liền đánh tôi, khiến tôi sảy thai. Anh ta đối xử tệ với tôi thì đừng trách tôi vô tình. Lúc ly hôn, tôi đuổi thẳng anh ta ra khỏi nhà, không cho anh ta mang theo gì cả. Anh ta đúng là đồ vô ơn, gia đình tôi đối xử tốt với anh ta như vậy mà ba tháng rồi anh ta chẳng thèm gọi điện về hỏi thăm."
Tuy ngoài miệng cô ta tỏ ra trách móc nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ. Dù gì họ cũng đã sống với nhau nhiều năm, ly hôn quá vội, chẳng có thời gian bình tĩnh lại.
"Anh ta và Triệu Lập Chí không ở nhà, cô nghĩ kỹ xem, họ còn có thể đi đâu khác không?"
Cô ta suy nghĩ một lúc: "Tôi nghe Triệu Lập Thành nhắc đến mộ của bố mẹ ở quê, trên một ngọn núi hoang, cụ thể thì ở gần con mương cách thành khố khoảng 30 dặm..."
Cô ta còn chưa nói hết câu, di động của Lục Li đổ chuông.
Vương Thành báo tin: "Đội trưởng, Triệu Lập Chí và về nhà."
Chợ hoa gần khu Hoa Viên, Lục Li lập tức dẫn người quay lại. Họ tập hợp với Vương Thành và Lưu Tuấn, rồi xông lên lầu. Triệu Lập Chí đang thu dọn đồ đạc, có vẻ như định bỏ trốn. Hành động này của hắn khiến cảnh sát nghi ngờ dù hắn không phải hung thủ thì cũng có liên quan đến vụ án.
Triệu Lập Chí nhanh chóng bị đưa về Cục Công An. Ngồi trong phòng thẩm vấn, trông hắn vô cùng bất an.