Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 564: Chứng cứ xác thực



Lục Li trực tiếp thẩm vấn Triệu Lập Chí. Anh đưa tấm ảnh của Chu Oánh cho hắn xem, hỏi: "Cậu có nhận ra người phụ nữ trong ảnh không?" Lục Li chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của Triệu Lập Chí.

Khi thấy ảnh của Chu Oánh, đôi mắt của Triệu Lập Chí hơi nheo lại, nhưng ngay sau đó hắn bình thường trở lại, khẽ ho một tiếng rồi mới lên tiếng: "Tôi không biết cô ta, cũng chưa từng gặp."

"Nói dối!" Lục Li ném đoạn video lên bàn, trong đó ghi lại cảnh Triệu Lập Chí ngồi trên xe buýt và nhìn Chu Oánh cùng với hình ảnh hắn xuống xe.

"À, thì ra là cô gái trên xe buýt! Tôi thật sự không nhớ!" Triệu Lập Chí vẫn cố chối, không chịu thừa nhận mình biết Chu Oánh.

Lục Li bảo Mạnh Triết đưa Phương Long vào. Vừa nhìn thấy Triệu Lập Chí, Phương Long lập tức chỉ thẳng mặt hắn ta: "Chính là hắn! Hôm đó người đánh tôi là hắn! Hắn và Chu Oánh là đồng bọn, bọn họ biết nhau!"

"Giờ cậu còn chối nữa không?" Lục Li tiếp tục ép hỏi.

Triệu Lập Chí đảo mắt, suy nghĩ một lúc rồi giả vờ như vừa nhớ ra, chỉ vào Phương Long: "À, thì ra là tên trộm hôm đó! Tôi thật sự không quen biết cô gái kia, chỉ là không vừa mắt nên mới ra tay giúp đỡ thôi."

"Cứng đầu thật!" Lục Li cho Phương Long ra ngoài, tiếp tục thẩm vấn, "Thế 'giúp đỡ' xong, cậu đi đâu? Ai làm chứng cho cậu?"

"Tôi về thẳng nhà luôn, trong nhà không có ai khác. Anh cảnh sát, mấy chuyện này đâu chứng minh được tôi là hung thủ đúng không? Không có bằng chứng xác thực, các anh không thể bắt tôi!" Triệu Lập Chí kiêu ngạo.

Lục Li biết không có bằng chứng xác thực, Triệu Lập Chí không thể nhận tội. Anh quyết định tạm giam Triệu Lập Chí, đồng thời cùng đồng đội đi tìm thêm chứng cứ.

Cảnh sát đến nhà tổ của nhà họ Triệu. Đó là một căn nhà đổ nát nằm lẻ loi dưới chân núi, xung quanh không có nhà nào khác. Nhìn bề ngoài, căn nhà này đã không thể ở được.

Cổng không khóa, sân đầy rác, cành khô và mảnh vỡ chai lọ nằm ngổn ngang dưới chân cửa sổ. Mái hiên nghiêng ngả trông như chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể sập, khiến người ta không dám đứng lâu bên dưới.

Cửa sổ vỡ tan tành, gió lạnh ùa vào nhà. Nhìn vào từ cửa sổ, bên trong gần như trống không, chỉ có lớp bụi dày phủ kín mọi thứ.

Lục Li cùng đội vào trong, đi một vòng, không hề phát hiện điều gì bất thường. Căn nhà này đã lâu không có người ở. Liệu phán đoán của họ có sai lầm không? Triệu Lập Chí và Triệu Lập Thành không hề ở đây? Hay họ còn nơi ẩn náu khác?

Đột nhiên, Lục Li chú ý đến cái bàn gãy chân trong góc phòng. Mạnh Triết cũng nhận ra điều bất thường. Dưới chân bàn có một tờ báo cũ nhưng trên đó lại không có nhiều bụi. Theo logic thông thường, nếu khắp nơi đều phủ đầy bụi thì dưới gầm bàn cũng phải có một lớp bụi dày. Điều này chứng minh có gì đó không ổn.

Mạnh Triết dịch chuyển bàn, nhấc tờ báo lên, bên dưới là một tấm ván gỗ vuông vức.

Ván gỗ có khe hở hai bên, thuận tiện cho việc nhấc lên. Mạnh Triết dễ dàng nhấc nó lên, lộ ra một cái hầm tối om. Ở nông thôn, người dân thường đào hầm để cất trữ rau củ vào mùa đông.

Lục Li và đồng đội dùng đèn pin soi xuống, cảnh tượng bên dưới khiến ai nấy đều rùng mình.

Dưới sàn là vệt máu khô, góc tường có dây thừng, xích sắt và một chiếc máy cưa, lưỡi cưa vẫn còn dính máu.

Lục Li leo thang xuống, những người khác cũng lần lượt theo sau, chỉ để Vương Thành ở trên tiếp ứng.

"Đội trưởng, đây chắc chắn là hiện trường phanh thây! Cái tên biến thái này!" Lưu Tuấn vừa nhìn vừa lẩm bẩm.

Lục Li nhíu mày, bảo Lưu Tuấn gọi điện cho khoa pháp chứng.

Không lâu sau, đích thân trưởng khoa pháp chứng Lâm Thụy dẫn người tới. Họ thu thập mẫu máu, vân tay và các vật chứng khác. Kết quả xét nghiệm nhanh chóng, xác nhận máu trên lưỡi cưa và dưới sàn thuộc nhóm máu A. Ngoài ra, họ còn tìm thấy dấu vân tay của Triệu Lập Chí trên máy cưa.

Nạn nhân Chu Oánh cũng có nhóm máu A. Tất cả bằng chứng này đều chứng minh Triệu Lập Chí là hung thủ. Dù hắn có muốn chối cãi thì trước những bằng chứng xác thực này, hắn cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Lục Li trở về thẩm vấn Triệu Lập Chí. Trước những bằng chứng này, cuối cùng hắn cũng thừa nhân hành vi phanh thây của mình. Triệu Lập Chí bị đưa vào trại tạm giam, chờ đợi quá trình điều tra tiếp theo và cuối cùng sẽ phải đối diện với bản án thích đáng.

Vụ án phanh thây ở ngoại ô sau chín ngày đã được phá. Đây là tin vui đáng mừng. Để khen thưởng đội ngũ, Lục Li xin cấp trên khoản tiền thưởng, tổ chức buổi liên hoan cho tất cả những người tham gia phá án, bao gồm khoa pháp y và pháp chứng.

Hai thành viên mới của đội là Khâu Nguyệt Hoa và Lê Tĩnh cũng tham dự liên hoan.

"Hôm nay cũng coi như là buổi chào đón hai đồng chí mới. Đội ngũ của chúng ta là một tập thể đoàn kết, tích cực và lạc quan. Bất kỳ ai gặp khó khăn, những người còn lại đều sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Các đồng chí mới càng cần được quan tâm, nếu có khó khăn gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình." Phó cục trưởng cười nói. Ông rất giỏi trong việc gắn kết mọi người, dù không phải chuyên gia phá án nhưng ông là lãnh đạo không thể thiếu của Cục Công An.

"Cảm ơn sự quan tâm của lãnh đạo và các đồng chí." Khâu Nguyệt Hoa lịch sự trả lời, "Tôi và Lê Tĩnh từ ngày đầu tiên đến đội đã cảm nhận được bầu không khí thân thiện. Vì không uống được rượu, tôi xin phép dùng trà thay rượu kính lãnh đạo một ly, cảm ơn mọi người rất nhiều."

"Có hai đồng chí, khoa pháp y của chúng ta như hổ thêm cánh." Phó cục trưởng gật đầu cười.

Trong khi mọi người trò chuyện vui vẻ, mấy thanh niên trong đội hình sự đều vây quanh Lê Tĩnh.

Phó cục trưởng thấy vậy, cười lớn: "Mấy thằng nhóc này chưa có vợ nên sốt ruột lắm. Trong cục của chúng ta ít con gái quá, không trách họ lại thế. Lê Tĩnh chưa có bạn trai đúng không? Mấy thanh niên trong đội hình sự đều là những chàng trai ưu tú, họ không ngại nghề pháp y đâu."

Đúng lúc này, điện thoại của Khâu Nguyệt Hoa đổ chuông. Ông xin lỗi, bước ra góc phòng nghe máy. Không ai để ý khuôn mặt ông đột nhiên tái mét, sau đó ông lặng lẽ rời đi mà không nói tiếng nào.

Mọi người đang ăn buffet, không ai nhận ra sự vắng mặt của Khâu Nguyệt Hoa. Lê Tĩnh được mấy thanh niên vây quanh, cười nói vui vẻ nên cũng không để ý thầy mình đã đi đâu. Sau bữa tiệc, mọi người lần lượt ra về, mọi người đều nghĩ Khâu Nguyệt Hoa đã lái xe về nhà.

Nhưng thực tế, Khâu Nguyệt Hoa không hề về nhà. Ông ta lái xe đến trại tạm giam.