Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 569: Hồi ức



Triệu Lập Thành đến đầu thú, nhưng anh không tham gia vào vụ giết người, thậm chí còn không rõ về những gì em trai mình đang làm. Anh ta chỉ nghe theo lời em trai, làm những việc được phân công rồi trốn sang thành phố bên cạnh, chờ điện thoại của em trai để trở về. Không ngờ, anh ta lại thấy tin em trai bị bắn chết trên báo nên mới vội chạy về Nam Giang.

Lục Li nghe anh ta nhắc đến mối ân oán giữa Khâu Nguyệt Hoa và nhà họ Triệu, liền yêu cầu anh ta kể chi tiết hơn.

"Thực ra ban đầu tôi cũng không nhớ lắm, nhưng sau này nghe em trai nhắc đi nhắc lại cái tên Khâu Nguyệt Hoa, còn nói ông ta là pháp y, tôi mới nhớ đến vụ cưỡng hiếp cách đây mười năm. Anh cả của chúng tôi, Triệu Lập Đông, chính là người bị bắt giam lúc đó, sau đó tự sát trong tù." Câu chuyện của Triệu Lập Thành khiến mọi người đều kinh ngạc, "Cô gái kia bị cưỡng hiếp và chết, pháp y khám nghiệm tử thi cho cô ấy chính là Khâu Nguyệt Hoa."

"Cậu có quen Chu Oánh không?" Lục Li hỏi tiếp.

Triệu Lập Thành suy nghĩ, lắc đầu rồi lại gật đầu: "Cái tên này nghe quen quen, nhưng tôi không nhớ ra, có lẽ là quen."

Lục Li đưa ảnh của Chu Oánh cho Triệu Lập Thành xem. Anh ta nhìn một lúc, lắc đầu.

Đúng lúc này, Cố Thành cầm một tập tài liệu bước vào.

"Đội trưởng, điều tra được rồi!"

Lục Li nhận tài liệu, lật nhanh qua các trang.

"Nhân chứng duy nhất trong vụ án mười năm trước là Chu Oánh?"

Triệu Lập Thành nghe vậy, trợn tròn mắt: "Tôi nhớ ra rồi, chính là cô ta! Ban đầu khi cảnh sát lấy lời khai, cô ta nói anh cả tôi không tham gia. Nhưng sau đó cô ta lại đổi thời khai, nói rằng anh cả tôi có tham dự. Bố tôi đã đến tìm cô ta, cầu xin cô ta nói ra sự thật, nhưng cô ta khăng khăng mình không nói dối. Hóa ra là cô ta! Ngay từ đầu em trai tôi đã không muốn sống nữa, nó lừa tôi, nó giết người rồi! Nó đúng là ngốc mà, chuyện đã qua mười năm, sao còn chưa buông bỏ chứ? Dù có làm gì, anh cả của chúng tôi cũng không thể sống lại, tất cả đều là số mệnh rồi!"

"Đội trưởng, khoa pháp y vừa gửi báo cáo mới nhất tới, đúng là chấn động!" Lưu Tuấn chạy vào, "Thảo nào Khâu Nguyệt Hoa nổi điên, đặt ai vào hoàn cảnh đó cũng không chịu nổi!"

Lục Li cầm xem báo cáo, hít một hơi thật sâu. Trong báo cáo có ghi thi thể được tìm thấy trong nhà kính bỏ hoang chính là Khâu Nhạc, mà phần cơ thể trước đó được cho là của Chu Oánh thực ra cũng thuộc về cô ấy. Nói cách khác, thi thể mà họ tưởng là Chu Oánh thực ra là sự kết hợp giữa hai người.

Điều khiến người ta rùng mình hơn là hai lần Khâu Nguyệt Hoa khám nghiệm tử thi cho Chu Oánh thực chất là đang khám nghiệm cho chính con gái mình.

Triệu Lập Chí đúng là quá tàn nhẫn! Hắn dùng cách này để tra tấn Khâu Nguyệt Hoa, ép ông ta phải giết hắn, đến cuối cùng Khâu Nguyệt Hoa sẽ phải đối diện với pháp luật. Ngay từ đầu hắn đã cược cả tính mạng để thực hiện kế hoạch, tự thiết kế con đường dẫn đến cái chết.

Khâu Nguyệt Hoa đang trong trạng thái kích động, chỉ khi được tiêm thuốc an thần mới tạm bình tĩnh lại. Lục Li đến thăm mấy lần, nhưng trạng thái của ông ấy không phù hợp để lấy lời khai, chỉ đành đợi thêm.

Khoa pháp y vừa mới điều động một pháp y xuất sắc lên, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ai nấy đều bất ngờ. Nhất là Lê Tĩnh, cô ấy vừa là đồng nghiệp vừa là học trò của Khâu Nguyệt Hoa, cũng là bạn thân của Khâu Nhạc. Chứng kiến bi kịch của hai cha con, Lê Tĩnh vô cùng đau lòng.

Thương Dĩ Nhu hiểu tâm trạng của cô ấy. Vì Khâu Nguyệt Hoa không còn người thân nên về công lẫn tư, Lê Tĩnh là người phù hợp đẻ chăm sóc cô ấy. Vì vậy, Thương Dĩ Nhu đã giao cho Lê Tĩnh nhiệm vụ này.

Mấy ngày sau, Lê Tĩnh gọi điện cho Thương Dĩ Nhu, nói Khâu Nguyệt Hoa muốn gặp cô.

Thương Dĩ Nhu vội chạy đến bệnh viện, thấy cảnh sát canh giữ bên ngoài, cô không khỏi thở dài. Một pháp y vốn vì công lý mà tồn tại cuối cùng lại trở thành tù nhân, điều này khiến ai thấy cũng phải xót xa.

Bước vào phòng bệnh, Thương Dĩ Nhu suýt không nhận ra Khâu Nguyệt Hoa đang nằm trên giường. Chỉ mới mấy ngày, ông đã gây đi hẳn, đôi mắt trũng sâu, gò má nhô cao, ánh mắt đờ đẫn không còn sức sống. Khi thấy Thương Dĩ Nhu, ánh mắt ông mới lóe lên một tia hy vọng, cố gắng ngồi dậy.

Lê Tĩnh vội đỡ ông, nhưng ông xua tay, bảo cô ra ngoài trước.

Thương Dĩ Nhu ngồi xuống bên giường, cô đoán Khâu Nguyệt Hoa sẽ có nhiều điều muốn nói với mình. Cùng là pháp y, cô hiểu được phần nào suy nghĩ của ông, có lẽ có thể thông cảm với những gì ông đã làm.

"Trưởng khoa Thương, tôi là một pháp y. Khi chọn nghề này, tôi đã thề sẽ cố hết sức để minh oan cho người chết. Tôi từng cảm thấy nghề này rất vinh quang, rất thiêng liêng, tôi tự hào về nó. Nhưng giờ đây, tôi lại làm vấy bẩn sự thiêng liêng ấy, tôi là nỗi nhục của giới pháp y. Tôi thừa nhận mình đã giết người, nhưng vẫn ảo tưởng muốn giữ lại danh dự của mình. Tôi đã trả giá bằng tất cả, kể cả mạng sống của đứa con gái yêu quý của tôi." Ông nghẹn ngào, "Có những chuyện tôi không muốn mang thai xuống mồ, nhưng lại không thể nói với cảnh sát. Tôi thừa nhận mình đã phạm tội không thể tha thứ, mười năm trước tôi hại chết một thanh niên vô tội, mười năm sau tôi lại hại chết chính con gái của mình. Mười năm trước, trong huyện xảy ra một vụ án chấn động. Một cô gái trẻ đi chơi với bạn bè, bị ba gã đàn ông cưỡng hiếp. Bạn của cô ấy sợ hãi bỏ chạy. Khi cảnh sát nhận báo án và đến hiện trường, cô ấy đã chết. Cảnh sát bắt giữ ba nghi phạm và thẩm vấn. Tôi là pháp y phụ trách khám nghiệm tử thi, trong cơ thể của cô gái, tôi tìm thấy hai tinh dịch khác nhau. Ngay khi tôi chuẩn bị làm báo cáo, bố của cô gái tới tìm tôi. Ông ta là huyện trưởng thời điểm đó, một người rất quyền lực. Ông ta yêu cầu tôi làm giả chứng cứ, nhất định phải trừng trị ba kẻ đã hại chết con gái ông ta. Tôi từ chối, nhưng ông ta nói mình có nhân chứng chứng minh cả ba người đều tham gia vụ cưỡng hiếp, không thể vì không có dấu vết tinh dịch mà để chúng thoát tội, điều đó quá bất công với con gái ông ta. Ông ta cho tôi xem lời khai của nhân chứng, nó hoàn toàn khớp với những gì ông ta nói. Nhưng tôi không thể bịa đặt sự thật. Sau đó ông ta đề nghị cho tôi một khoản tiền lớn, hứa sẽ đưa con gái tôi đi du học. Nếu tôi không đồng ý, ông ta sẽ dùng quyền lực để thay thế một pháp y khác vào vị trí của tôi, tôi sẽ mất việc. Không có công việc này, không chỉ việc đi du học của con gái tôi bị ảnh hưởng, mà ngay cả việc học hành bình thường của nó cũng sẽ gặp khó khăn. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đồng ý yêu cầu của ông ta. Tôi không biết ông ta lấy đâu ra tinh dịch của người thứ ba, nhưng tôi đã tiêm nó vào thi thể của nạn nhân. Và thế là cả ba nghi phạm đều bị kết án tử hình. Người thứ ba chính là Triệu Lập Đông, khi đó cậu ta mới hai mươi tuổi. Gia đình chưa kịp kháng cáo, cậu ta đã tự sát trong tù!"