Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 570: Kết thúc



Khâu Nguyệt Hoa gặp riêng Thương Dĩ Nhu, kể lại những chuyện xảy ra cách đây mười năm. Sự kiện đó như cái gai đâm sâu vào xương tủy, tuy không nhìn thấy nhưng luôn âm thầm hành hạ Khâu Nguyệt Hoa. Mười năm trôi qua, ông ấy chưa từng quên, nhất là khi bố mẹ Triệu Lập Đông tới tìm mình.

"Hôm đó mưa nhẹ, trời u ám. Tan làm về nhà, tôi thấy một cặp vợ chồng ăn mặc giản dị đợi trước cửa. Họ thấy tôi thì rất xúc động, nói rằng họ là bố mẹ của Triệu Lập Đông. Khi đó tim tôi đập rất nhanh, vì tôi biết mình đã làm chuyện trái với lương tâm. Nhưng tôi tự nhủ Triệu Lập Đông phạm tội là sự thật, không thể trách ai. Mẹ của Triệu Lập Đông khóc lóc nói Triệu Lập Đông thực sự không hề đụng vào nạn nhân, cậu ấy bị oan. Bà ấy còn nói nạn nhân Dương Tú Tú và hai người kia thực ra là bạn bè thân thiết. Hôm đó họ uống rất nhiều rượu, sau đó Dương Tú Tú bắt đầu cởi quần áo. Họ đã quan hệ với nhau nhiều lần, còn Triệu Lập Đông là lần đầu đi chơi cùng. Ban đầu, Chu Oánh và Triệu Lập Đông ở bên ngoài, ba người kia ở trong lều. Sau đó, chu Oánh và Triệu Lập Đông nghe thấy tiếng hét trong lều nên chạy vào xem. Họ thấy Dương Tú Tú mặt tái nhợt, khóe miệng có chất lỏng chảy ra, mắt nhắm nghiền. Họ đến gần kiểm tra thì phát hiện cô ấy đã ngừng thở. Hai tên đàn ông quan hệ với Dương Tú Tú thấy chết người, sợ hãi bỏ chạy. Chu Oánh và Triệu Lập Đông cũng hoảng loạn chạy theo. Chu Oánh và Dương Tú Tú là bạn thân từ nhỏ, cô ta đã báo cảnh sát. Tôi nghe mẹ của Triệu Lập Đông kể mà vô cùng kinh ngạc, vì điều này hoàn toàn trái ngược với lời khai trước tòa. Nếu đúng là vậy thì chính tôi đã đẩy Triệu Lập Đông lên đoạn đầu đài. Nhưng khi đó tôi đã nhận tiền của huyện trưởng Dương, đã làm giả báo cáo khám nghiệm, không còn đường lui. Nếu tôi thay đổi báo cáo, tôi sẽ bị bắt. Tôi bị bắt cũng không sao, nhưng con gái tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không thể hủy hoại cuộc đời nó, dù có thế nào tôi cũng phải giữ kín miệng. Tôi nói với bố mẹ của Triệu Lập Đông báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi không sai, là con trai họ nói dối. Ông bố là người chất phác, chắc biết nói gì, nghe tôi nói thế chỉ biết quỳ xuống. Tôi không thể nào quên ánh mắt của ông ấy, một người bố sẵn sàng đổi mạng để cứu con trai, một người bố biết con mình sắp chết mà bất lực. Trong mắt ông ấy chỉ có đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng. Tôi biết ông ấy rất đau khổ, nhưng thời điểm đó tôi không thể hiểu hết cảm giác của ông ấy. Mười năm sau, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được, đó là nỗi đau còn hơn cả chết. Nhân quả luân hồi, cuối cùng tôi cũng nhận báo ứng, còn liên lụy đến đứa con gái vô tội của mình. Năm xưa tôi làm giả báo cáo khám nghiệm tử thi của Dương Tú Tú, giờ đây tôi lại tự tay mổ xe con gái mình. Tôi giải phẫu cho nó, rồi tiêm tinh trùng của tên đàn ông khác vào tử cung của nó, giống hệt cách tôi đã làm với Dương Tú Tú. Trưởng khoa Thương, đây là báo ứng, báo ứng!"

Khâu Nguyệt Hoa gào lên trong tuyệt vọng, nhưng mấy hôm nay không ăn uống gì, ông ấy chỉ sống nhờ dịch truyền nên không có nhiều sức lực. Khâu Nguyệt Hoa nằm bẹp xuống giường, lặng lẽ khóc.

Nhìn ông ấy như vậy, Thương Dĩ Nhu không biết phải khuyên thế nào. Cô sợ ông quá kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên đi gọi y tá đến tiêm thuốc an thần.

Khi Thương Dĩ Nhu quay lại, Khâu Nguyệt Hoa gọi cô: "Trưởng khoa Thương..."

"Ông yên tâm, chuyện mười năm trước đã qua. Dù ông từng làm gì thì ông cũng trả giá đủ rồi. Giết người cũng chỉ chết một lần, thế là đủ."

Khâu Nguyệt Hoa tìm Thương Dĩ Nhu là có lý do, thứ nhất cô là cấp trên của ông, thứ hai cô là vợ của Khúc Mịch, chỉ có cô mới có thể giúp ông. Nghe cô nói vậy, Khâu Nguyệt Hoa gật đầu, nhắm mắt lại không còn luyến tiếc gì nữa.

Thương Dĩ Nhu rời khỏi bệnh viện, vừa đến bãi đỗ xe, cô bỗng nghe thấy tiếng hét. Cô nhìn về phía tiếng kêu, thấy một người nằm dưới đất, đầu và mặt đầy máu.

Người đó quay đầu về phía cô, là người quen. Đáng lẽ cô nên đoán được, Khâu Nguyệt Hoa sao có thể chấp nhận bị pháp luật phán xét chứ? Ông đã bị tòa án lương tâm phán xét, trả giá quá đắt rồi!

Lê Tĩnh từ trong tòa nhà chạy ra, lau đến bên Khâu Nguyệt Hoa, vừa khóc vừa kêu cứu: "Có ai không, cứu ông ấy đi!"

"Đừng kêu nữa, ông ấy chết rồi."

Với trình độ chuyên môn của Lê Tĩnh, cô ấy không thể không nhận ra điều này. Nhưng về tình cảm, cô ấy không muốn chấp nhận nên mới như vậy. Thương Dĩ Nhu hiểu được cảm xúc của Lê Tĩnh.

Cô ấy khóc càng lúc càng lớn, rất nhanh đã có người vây quanh. Hai cảnh sát từ trong tòa nhà chạy ra, kiểm tra, xác nhận Khâu Nguyệt Hoa đã chết.

Vụ án kết thúc bằng cái chết của Khâu Nguyệt Hoa. Triệu Lập Thành bị nghi ngờ liên quan đến vụ bắt cóc và bị khởi tố, chờ đợi anh ta là bản án công bằng của pháp luật.

Vụ án cách đây mười năm không bị xới lại, Khâu Nguyệt Hoa cuối cùng cũng giữ được danh dự của một pháp y. Đó là điều duy nhất Thương Dĩ Nhu có thể làm, hy vọng cha con họ ở thế giới bên kia có thể thoát khỏi bóng tối và ô nhục.

Khâu Nguyệt Hoa để lại di chúc. Ông ấy tặng toàn bộ tiền tiết kiệm cho trẻ em nghèo vùng núi, ngoài ra ông để lại căn nhà ở huyện và Nam Giang cho Lê Tĩnh. Cô gái này là trẻ mồ côi, trên đời này, cô coi bố con Khâu Nguyệt Hoa như người thân của mình.

Lê Tĩnh suy sụp tinh thần, xin về lại huyện. Không có Khâu Nguyệt Hoa ở đây, cô cứ cảm thấy trống vắng.

Thương Dĩ Nhu khuyên cô ở lại, khoa pháp y cần nhân lực, về huyện chỉ khiến cô thêm đau lòng. Lê Tĩnh nghe lời khuyên, quyết định ở lại thêm một thời gian rồi tính.

Cục Công An thành phố Nam Giang cũng yên bình trở lại, nhưng nhà họ Khúc lại xảy ra chuyện lớn.

Hai đứa trẻ đã tròn ba tuổi, đã đến lúc đi nhà trẻ. Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch bàn bạc, quyết định gửi chúng vào trường quốc tế, không chỉ vì trường có cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên hàng đầu, mà còn vì trường có hệ thống giáo dục liên thông từ nhà trẻ mầm non đến trung học. Nếu không muốn thi đại học trong nước, hai đứa trẻ có thể xin học đại học nước ngoài. Nhà trường chú trọng giáo dục toàn diện, tạo môi trường thoải mái cho trẻ phát triển.

Hai đứa nhỏ đi nhà trẻ, cả nhà họ Khúc đều lo lắng. Ông nội Khúc đặc biệt gọi điện dặn dò Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu phải quan tâm sát sao, nếu hai cháu không thích thì đổi trường ngay. Quốc tế hay không không quan trọng, miễn sao hai đứa nhỏ vui vẻ và không bị bắt nạt.