Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 571: Đi nhà trẻ



Hai đứa nhỏ đi nhà trẻ trở thành việc trọng đại nhất của nhà họ Khúc. Ông nội Khúc tuy không phản đối việc đưa hai cháu đến trường quốc tế tư thục nhưng vẫn dặn dò Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, nếu hai cháu không quen thì phải chuyển sang trường công lập. 

Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu không phải chạy theo mốt, họ đã suy nghĩ rất kỹ. Chỉ Chỉ quá nghịch ngợm, còn Đại Đại thì quá chín chắn so với tuổi, cá tính của hai đứa quá rõ rệt. Hiện nay, giáo dục trong nước chưa thực sự chú trọng phát triển năng khiếu cá nhân, nhiều đứa trẻ sau khi trải qua hệ thống giáo dục trong nước đều trở nên giống nhau, nhất là khi hình mẫu "con ngoan" trong mắt mọi người thường là những đứa trẻ chỉ biết học theo sách vở.

Hai người không muốn con mình bị khuôn đúc quá nhiều, họ mong hai đứa có thể giữ được cá tính riêng. Con họ có thể không xuất sắc, nhưng nhất định phải vui vẻ, là duy nhất!

Mức học phí 100.000 NDT một năm không phải là con số nhỏ, những đứa trẻ học ở trường quốc tế đều xuất thân từ gia đình khá giả. Ngày khai giảng, trước cổng trường đầy siêu xe, nhiều đứa trẻ còn có vệ sĩ, bảo mẫu đi kèm.

Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đưa con đi học bằng xe buýt, dạy con cách tự lập như lên xe phải đi cửa trước, xuống xe đi cửa sau, gặp người già hay em nhỏ phải nhường ghế. Suốt chặng đường từ nhà đến trường, Đại Đại chăm chú nhìn biển báo, đến khi xuống xe, cậu bé nói: "Đi xe buýt tuyến 122, từ nhà lên xe, qua mười bốn trạm thì xuống ở trường quốc tế. Mẹ ơi, ngày mai con có thể dẫn em tự đi học."

"Trường sẽ có xe đưa đón, nếu con với em có thể tự đi học, bố mẹ sẽ đỡ vất vả hơn nhiều." Thương Dĩ Nhu cười xoa đầu con trai.

Đại Đại suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: "Chắc chắn không thành vấn đề."

Khúc Mịch làm thủ tục nhập học, đi nhận khăn mặt, ly nước và chăn gối, rồi hỏi cô giáo giờ tan học.

"Chúng ta cứ về vậy thôi sao?" Thương Dĩ Nhu thấy có một đứa bé khác đang khóc lóc nắm tay mẹ không chịu buông, sợ hai đứa con nhà mình cũng sẽ làm ầm lên. Đại Đại không hay khóc, nhưng nó mà nổi loạn thì chắc chẳng ai dỗ được. Còn Chỉ Chỉ thì được cương chiều quá mức, đột ngột đến môi trường mới, nếu khóc chắc sẽ kinh thiên động địa. Thương Dĩ Nhu không khỏi lo lắng, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên hai đứa đi nhà trẻ.

Nhưng Khúc Mịch lại thấy không có gì đáng lo: "Mấy cô ở đây rất chuyên nghiệp, họ sẽ có cách xử lý. Nếu thực sự không ổn, họ sẽ gọi điện."

"Thôi được." Thương Dĩ Nhu do dự một lúc mới đồng ý, nhưng cô vẫn không yên tâm, lo lắng dặn dò hai đứa nhỏ, "Bố mẹ đi làm nhé, hai đứa ở đây chơi với bạn, phải nghe lời cô giáo có biết không?"

"Chỉ Chỉ sẽ ngoan, mẹ đi đi." Cô bé cứ dán mắt vào khu vui chơi, ở đó có rất nhiều đồ chơi hấp dẫn. Vì thế nghe mẹ nói, cô bé vẫy tay, "Tạm biệt bố mẹ!"

Dứt lời, Chỉ Chỉ liền chạy đi chơi.

Cô giáo thấy thế, tươi cười chào đón: "Hôm nay là ngày đầu tiên con đi nhà trẻ đúng không? Vào chơi đi."

Những lớp lớn đã đi ăn sáng rồi sang khu vực hoạt động, buổi chiều mới có giờ chơi, lúc này ở khu vui chơi toàn là trẻ mới đến.

Đứa bé lúc nãy níu tay mẹ cũng được cô giáo ôm vào lòng, vừa dỗ dành vừa lấy đồ chơi xinh xắn ra dụ.

"Con muốn mẹ! Con muốn mẹ!" Cô bé gào khóc, ném đồ chơi xuống đất.

"Cô cho con kẹo nhé?" Cô giáo ở đây đều còn trẻ, xinh đẹp và kiên nhẫn. Cô bé đấm đá trong lòng cô giáo, nước mắt nước mũi nhễ nhại, nhưng cô giáo không hề tỏ ra khó chịu hay tức giân, vẫn kiên nhẫn dỗ dành.

Không biết cô giáo lấy đâu ra một cây kẹo mút đủ màu sắc, cô bé vừa thấy liền nín khóc.

Thương Dĩ Nhu thấy vậy cũng yên tâm phần nào, quyết định ra về cùng Khúc Mịch, không dám quay đầu nhìn hai đứa nhỏ. Ra khỏi cổng trường, cô thấy hơi trống trải.

"Khúc Mịch, sao bọn nhỏ không níu chúng ta lại nhỉ? Hai đứa này thật vô tâm!"

"Ha ha." Khúc Mịch bật cười, "Con đi nhà trẻ mà em còn lo hơn chúng đấy."

"Có ai làm bố như anh không, giờ này mà còn tâm trạng cười đùa!"

"Anh rất vui." Khúc Mịch nghiêm túc nói, "Bọn nhỏ dần rời xa gia đình, từ từ trở nên độc lập. Chúng sẽ không còn quấn lấy em cả ngày nữa, giờ đây em lại là của riêng anh!"

Thương Dĩ Nhu nghe thế vừa thấy chua xót lại vừa hạnh phúc. Cô chua xót là vì con lớn quá nhanh, không còn chỉ cần cô nữa, đồng thời cô hạnh phúc là vì chồng vẫn yêu thương cô như thuở ban đầu.

Khúc Mịch nắm tay cô, nói: "Con cái rồi sẽ rời xa chúng ta, cuối cùng chỉ có chúng ta nắm tay nhau đi đến già. Nhưng thời gian dù có qua bao lâu, tình cảm của chúng ta vẫn vậy. Không, tình cảm cũng sẽ thay đổi, theo thời gian ngày càng sâu đậm. Từ giờ cuộc sống của chúng ta thoải mái hơn rồi. Năm nay tìm thời gian nghỉ phép, chúng ta đi du lịch, chỉ có hai chúng ta thôi."

"Được." Thương Dĩ Nhu không mấy hào hứng lắm. 

Từ khi có hai đứa nhỏ, tình cảm của cô dồn hết vào con, có phần lơ là Khúc Mịch. Khúc Mịch chịu đựng ba năm, cuối cùng cũng đợi được ngày con đi nhà trẻ.

Nghe Thương Dĩ Nhu đồng ý, Khúc Mịch bắt đầu lên kế hoạch. Anh dự định đi Pháp, nơi đó vô cùng lãng mạn, chắc chắn sẽ là một chuyến đi tuyệt vời.

Mà Thương Dĩ Nhu thì vẫn cứ nghĩ về con, thỉnh thoảng cô lại xem điện thoại, sợ bỏ lỡ cuộc gọi từ trường.

Cả ngày hôm đó Thương Dĩ Nhu đều luôn lo lắng. Cuối cùng cũng đến giờ tan học, cô vội lái xe đến đón con. Đến cổng trường, xe xếp hàng dài, cô phải mất một lúc mới tìm được chỗ đỗ.

Khi đến cửa lớp, cô thấy hai đứa nhỏ đang đứng trước mặt cô giáo.

"Chỉ Chỉ, Đại Đại, mẹ đến đón các con rồi." Thấy hai đứa nhỏ, cô mới thật sự yên lòng.

"Chị Khúc à, hai bé hôm nay ở trường rất ngoan. Các bé thích nghi rất nhanh với môi trường mới, chị không cần lo lắng đâu." Cô giáo cười nói.

Chỉ Chỉ vừa thấy mẹ liền chạy đến ôm chầm lấy cô, líu lo kể những điều mới mẻ ở trường. Còn Đại Đại thì có vẻ không vui lắm, lần này biểu cảm của cậu hết sức rõ ràng.