Ván Cờ Của Công Chúa
Chương 12:
Liễu hoàng hậu xót nữ nhi, nổi trận lôi đình.
Chẳng qua lần này, cơn thịnh nộ ấy nhắm vào ta.
Nàng đã giam cầm ta, không cho phép bất kỳ ai đến gặp ta.
Mỗi ngày chỉ cho ta một bát cháo loãng để duy trì mạng sống.
Có vẻ như nàng đã quyết tâm sẽ tiếp tục giam giữ ta cho đến ngày Tế Thần diễn ra.
Và mọi việc đều như ý Liễu hoàng hậu, không một ai đến thăm ta.
Ta ra tay với Minh Châu, hoàng hậu ra lệnh trừng phạt là hợp tình hợp lý.
Không ai muốn phá vỡ thế cân bằng vừa được thiết lập giữa các phe vào lúc này.
Nhưng ta biết rõ, Liễu hoàng hậu không thể giam giữ ta mãi được, chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ tự thân đến mời ta ra ngoài.
Bởi vì ta là một đại phu, hơn nữa là một đại phu rất giỏi trong mắt người khác.
Hoàng tộc họ Lý, người người đều mắc bệnh tim.
Chỉ là có người nhẹ, có người nặng.
Ví như bệ hạ, bệnh tim của ngài rất nặng, hễ quá vui hay quá giận là bệnh tim phát tác, đau quặn không ngừng.
Ví như Minh Châu, bệnh tim của nàng rất nhẹ, có lẽ cả đời này bệnh tim của nàng cũng không phát tác, nàng có thể sống như người bình thường.
Từ ngày đầu học y thuật, ta đã chuyên tâm nghiên cứu bệnh tim.
Bệnh tim này, muốn chữa khỏi thì khó như lên trời nhưng muốn kích phát lại rất dễ dàng.
Chỉ cần có mồi nhử thích hợp làm dược dẫn, thậm chí không cần tiếp xúc với đối tượng cũng có thể kích phát bệnh tim của họ.
Điều phiền phức duy nhất là, mồi nhử làm dược dẫn phải được ngâm nước.
Thái tử và công chúa cùng mẹ, công chúa bệnh tật, thái tử hẳn sẽ đến thăm.
Ngày thứ mười bảy bị giam cầm, ta đói đến mức đầu óc quay cuồng.
Ta thậm chí bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Tại sao mỗi lần cảm thấy bơ vô, xung quanh ta đều không một bóng người.
Tại sao dù đã quen với việc cô độc một mình, trong lòng vẫn có lúc yếu mềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù lý trí nói với ta rằng hoàng hậu sẽ không g.i.ế.c ta, tình cảnh hiện tại đều nằm trong dự liệu.
Ta vẫn không thể kìm nén nỗi sợ hãi vì cơn đói hành hạ.
Đã nhiều năm rồi ta không phải chịu đói.
Lại một lần nữa, cảm giác ấy vẫn khắc sâu đến thế.
Gia đình ta vốn làm thủy tặc.
Nhưng trước khi thành thủy tặc, chúng ta cũng chỉ là dân thường.
Khi ấy nhà có mấy mẫu ruộng tốt, phụ thân mẫu thân sớm hôm cày cấy.
Tuy không giàu sang phú quý nhưng hoa màu thu hoạch cũng đủ nuôi sáu miệng ăn.
Thế mà dù chúng ta chẳng có gì ngoài mấy mẫu ruộng ấy, vẫn bị những công tử nhà giàu để mắt tới.
Họ không thể chịu được việc ruộng đất tốt dừng ở trong tay những kẻ phàm phu tục tử.
Họ nói, đó gọi là phung phí của cải.
Những người trong phủ nha từng tầng từng lớp bóc lột, thuế má thu hết vòng này đến vòng khác.
Chúng ta không đưa, họ liền cướp.
Cho đến khi trong nhà không còn lấy được một hạt gạo, đối phương mới lộ rõ chân tướng, ép buộc chúng ta bán ruộng.
Đối phương không bỏ ra một đồng, lại dùng giọng điệu như thể chúng ta đã chiếm được đại lợi mà nói với chúng ta.
“Công tử gia từ bi, cho phép các ngươi ký khế ước bán thân, tiếp tục canh tác với thân phận gia nô.”
Từ hộ khẩu lương dân biến thành hộ khẩu tiện dân, đời đời không thể ngóc đầu lên, vậy mà cũng trở thành một ân huệ sao?
Phụ thân không ký khế ước nhưng cũng không giữ được ruộng đất của gia đình.
Trong năm được mùa thuận lợi, cả nhà chúng ta trở thành những kẻ lưu vong chạy nạn.
Năm đó ta bốn tuổi, đã từng ăn vỏ cây, nuốt côn trùng.
Khi đói nhất, ta từng cố gắng cắn thịt trên người mình để lấp cơn đói.
Trên đường chạy nạn, chúng ta gặp rất nhiều người cũng bị cướp mất ruộng đất như chúng ta.
Lúc đó chúng ta mới biết, việc trở thành nô tỳ của thế gia quả thật là một ân huệ được mọi người công nhận.
Thật là nực cười.
Những người đói không chịu nổi, sẽ đến Huyền môn thử vận may.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com