Ván Cờ Của Công Chúa

Chương 13



Chương 13:  

Huyền môn sẽ cứu tế lưu dân nhưng họ nói rằng phàm nhân thế gian sinh ra đã có tội, họ chỉ cứu tế những người có cơ duyên.

Người như thế nào có cơ duyên với tiên thần, không có kết luận rõ ràng.

Nhưng nhìn nhiều rồi, cũng có thể đoán được đôi chút.

Người có ngoại hình đẹp, có cơ duyên.

Vì vậy cuối cùng chúng ta không chọn bước vào Huyền môn, để hỏi xem có cơ duyên hay không.

Sau nửa năm lưu vong, chúng ta tập hợp được nhóm người đầu tiên, cướp bóc một tiểu tộc nhỏ.

Gạo trong kho đủ để nuôi sống hàng trăm người, nhiều đến mức mang không hết.

Ngay cả chuột cũng ăn no béo mập.

Hóa ra không phải không có lương thực, chỉ là chúng ta không có lương thực mà thôi.

Sau vụ cướp bóc đó, chúng ta từ lưu dân biến thành thổ phỉ.

Càng ngày càng có nhiều người gia nhập chúng ta, vừa trốn tránh sự truy bắt của triều đình, vừa cướp của nhà giàu giúp người nghèo, cứu tế lưu dân.

Thổ phỉ cứu tế lưu dân, nghe thật buồn cười.

Nhưng chuyện buồn cười như vậy lại thực sự đang xảy ra.

Chẳng mấy chốc, đội thổ phỉ của chúng ta đã lên đến mười nghìn người.

Sau đó, trong một cơ duyên tình cờ, chúng ta cướp được một đoàn thuyền buôn.

Lên thuyền rồi chúng ta mới biết đó là thuyền của một trong ba đại thế gia - nhà Lạc.

Trên thuyền còn có tiểu công tử bảy tuổi của Lạc gia, tên là Lạc Thế Thu.

Lạc Thế Thu dừng ở trong tay bọn cướp nhưng lại không hề hoảng loạn.

Hắn nói với phụ thân ta: "Đoàn lưu dân của ngươi không thể làm nên chuyện gì. Ta rất quan trọng với Lạc gia, đưa ta về, chức quan trong triều tùy ngươi chọn. Nếu không, ngươi sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn."

Một trong ba đại gia tộc rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Không ai biết, cũng không ai coi lời của Lạc Thế Thu là chuyện nghiêm túc.

Sau đó, chúng ta kinh lịch một trận tai họa diệt vong.

Đoàn người mười nghìn, chưa đầy năm ngày, đã mất đi chín phần rưỡi.

Mà đối phương còn chưa đầy năm trăm người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lưu dân tản mác giống như một nắm cát.

Chỉ cần có chút sóng gió, tự khắc sẽ tan rã.

May mắn thay, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào, cố giữ chặt Lạc Thế Thu.

Chúng ta cưỡng ép Lạc Thế Thu lên thuyền, theo dòng nước chạy trốn.

Chúng ta chạy đến Cửu Hà, nơi đây địa thế phức tạp, triều đình khó quản thúc, cộng thêm bọn cướp hoành hành liên miên, dân thường c.h.ế.t chóc bỏ chạy, đã trở thành một vùng đất tuyệt địa.

Chúng ta ở đây lập nên Cửu Hà trại.

Từ đó, chúng ta lại từ lưu cướp biến thành thủy tặc.

Lạc Thế Thu cuối cùng cũng im lặng, hắn không còn cơ hội trốn thoát.

Lạc Thế Thu nói hắn rất quan trọng với Lạc gia, lời này không hề giả dối.

Lạc gia thà hao tổn nhân lực vật lực, gửi đồ ăn thức uống đến Cửu Hà trại, giúp Cửu Hà trại phát triển lớn mạnh, cũng phải bảo vệ tiểu công tử rơi vào trại cướp này.

Sau đó, ta không bao giờ phải chịu đói nữa.

Ta cũng cuối cùng cảm nhận được thế nào là dựa vào cây lớn để hưởng mát.

Bề dày của đại gia tộc giống như một ngọn núi báu bị đào rỗng.

Nhờ sự giúp đỡ ngầm của Lạc gia, Cửu Hà trại nhanh chóng chiếm lĩnh vùng đất Cửu Hà.

Trở thành cái gai trong mắt triều đình.

Lạc Thế Thu suy sụp một thời gian, không lâu sau lại phấn chấn trở lại.

Hắn chủ động kết giao với mọi người trong trại, quan sát và đánh giá từng người.

Hài tử của đại gia tộc dường như sinh ra đã biết cách nắm bắt tư thế.

Lạc Thế Thu chính là như vậy, hắn dễ dàng nhận được sự yêu mến và kính sợ của nhiều người.

Hắn có vẻ như đang âm mưu điều gì đó.

Dù tuổi còn nhỏ, hắn cũng có sự thâm trầm mà người thường không thể nhìn thấu.

Có những hài tử, không thể coi là hài tử được.

Đông qua xuân đến, chúng ta đã trải qua cái Tết đầu tiên ở Cửu Hà trại.

Đêm Đại Niên hôm đó, Lạc Thế Thu bị ốm.

Hắn co rúm một góc, tay ôm lấy ngực, đau đớn đến nỗi mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh đầm đìa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com