Minh Châu công chúa nén giọng, lấy tay che mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.
Ta nhắc nhở: "Nương nương có thể ngoảnh lại nhìn xem."
Liễu hoàng hậu dường như nhận ra điều gì, muốn quay đầu nhưng lại kìm chế được, cuối cùng lắc đầu cười khổ: "Ta không dám nhìn."
Nàng rút trâm vàng trên đầu, tìm đúng vị trí, dùng sức đ.â.m vào tim. Máu tươi theo trâm vàng rơi xuống từng giọt.
"Không phải ta không yêu Minh Châu, chỉ là sau khi ta chết, sẽ không còn ai bảo vệ được nàng nữa, ta... ta..."
Hoàng hậu hiếm khi lúng túng trong lời nói.
Ta cầm ngọc bệ hứng lấy máu: "Thà xé nát tình phu thê hơn mười năm, cũng phải gây sức ép với bệ hạ, buộc người phải tuyên cáo thiên hạ tìm kiếm công chúa. Nương nương đã cố gắng hết sức rồi, Minh Châu công chúa sẽ hiểu cho nương nương."
Liễu hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
"Còn một việc nữa, coi như ta tò mò, nếu bệ hạ uống thuốc mà ngươi dâng lên, sẽ thế nào?"
Ta đáp: "Đó là vị thuốc tên Đàm Hoa, thái tử chưa từng uống là điều may mắn."
Ta không lấy làm lạ khi hoàng hậu hỏi điều này. Trong mười bảy ngày ta bị giam giữ, khi phát hiện thái tử có vấn đề, hoàng hậu sẽ tìm ai giúp đỡ trước. Dù sao, cũng không phải là ta.
Hoàng hậu cười thảm thiết.
"Ta bắt đầu tin vào thần linh rồi, thật sự..."
Hoàng hậu tắt thở ngay sau đó.
Minh Châu công chúa không nhịn được nữa, gục trên người hoàng hậu khóc nức nở.
"Từ đầu ta đã biết, giữa ta và xã tắc, phụ hoàng nhất định sẽ chọn xã tắc. Giữa ta và hoàng huynh, mẫu hậu nhất định sẽ chọn hoàng huynh. Vì vậy ta mới khao khát lấy Huyền Tú đến thế, để thoát khỏi tình cảnh này."
"Tỷ tỷ, ta có nên chúc mừng tỷ đại thắng không? Tỷ dễ dàng làm được điều ta không thể, Huyền Tú đã chọn tỷ, giờ đây ta phải thay tỷ c.h.ế.t rồi."
Nàng khóc thảm thiết, không biết là vì hoàng hậu hay vì chính mình, hay cả hai.