Ván Cờ Của Công Chúa

Chương 15



Chương 15:  

Ta gắng gượng ngồi dậy.

"Nương nương, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần bệ hạ ra lệnh cho ta ra tay chữa trị thái tử, ta liền chữa."

Liễu hoàng hậu hiện lên vẻ mặt thú vị: "Ngươi nghĩ, bệ hạ sẽ từ bỏ nhi tử duy nhất của mình sao?"

Ta nhếch mép cười: "Nương nương, quý phi đã có thai rồi."

"Hừ, hài tử trong bụng quý phi là của ai?" Liễu hoàng hậu ánh mắt khinh miệt: "Dù sao cũng không phải của bệ hạ."

Ta bình tĩnh nói: "Nương nương, ta là một đại phu, còn là một đại phu rất lợi hại."

"Thật sao? Lợi hại đến mức nào?"

Ta cười một tiếng: "Nương nương đã để ngự y bắt mạch cho ta, vậy nương nương nên biết, ta rất khỏe mạnh."

"Nương nương, ta có thể chữa bệnh tim, cũng có thể chữa những thứ khác."

"Ngươi chẳng qua chỉ là nữ tử được Sơ Nhi mang về tình cờ, ngươi khỏe mạnh thì có thể chứng minh được gì."

Ta nhất thời trầm mặc.

Hoàng hậu chất vấn: “Sao, câm luôn rồi à?”

“Thần không còn gì muốn nói.” Ta thở dài một tiếng.

“Một không tín vật, hai không chứng cứ, giờ đây ngay cả bệnh tim truyền đời của hoàng tộc cũng chẳng còn, ai cũng có thể nói ta là công chúa, duy chỉ lời ta nói ra chẳng được tính. Ngài nghi ngờ điều này, thần thật sự biện bạch không được.”

Liễu hoàng hậu liếc nhìn ta một cái, ra lệnh: “Người đâu, đi mời bệ hạ, cũng chuẩn bị tiệc cho Minh Đức công chúa.”

Trước khi hoàng đế đến, mấy chục món ăn đã bày la liệt trước mặt ta.

Nàng dùng một bàn tiệc này, nhẹ nhàng xóa đi những ngày tháng hành hạ ta vừa qua.

Ta gắp chút đồ thanh đạm ăn, sau khi đói lâu không thể bạo ẩm bạo thực.

Bản thân ta vốn là đại phu, càng hiểu rõ đạo lý này.

Cháo trắng vào miệng, nước mắt ta bỗng không kiềm chế được mà chảy xuống.

Ngay cả bản thân ta cũng không biết mình đang khóc vì điều gì.

Hoàng đế cùng Huyền Tú cùng đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hoàng đế hỏi: “Ngươi có lỗi trước, còn khóc cái gì?”

Hoàng đế rất bực dọc, hầu như viết sẵn câu "Tại sao lại gây phiền phức cho ta" trên mặt.

Ta muốn gượng cười nhưng nước mắt càng lúc càng tuôn rơi không kiểm soát, cứ thế ngẩng đầu nhìn hoàng đế.

“Bệ hạ, ngài tốn bao công sức tìm ta về, chỉ để ta thay thế Minh Châu trở thành vật tế thần sao?”

Sắc mặt Hoàng đế lập tức khó coi, ánh mắt sắc bén dừng ở Liễu hoàng hậu.

Liễu hoàng hậu thoáng chốc sửng sốt.

Trước khi nàng kịp biện bạch, ta đã nhanh miệng nói: “Ngài có thể trực tiếp nói với ta, bệ hạ, ta nguyện đi c.h.ế.t vì ngài.”

Hoàng đế sững người, dường như chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này.

Trong khoảnh khắc, ông ta cảm động tột độ, vui mừng lặp lại: “Hài tử ngoan, ngươi là hài tử ngoan của trẫm.”

Lời chưa nói của Liễu hoàng hậu đều bị chặn trong cổ họng.

“Nếu như vậy...”

“Bệ hạ.”

Lời hoàng đế bỗng bị Huyền Tú cắt ngang, hắn ta lập tức nhìn về phía hắn.

Huyền Tú chỉ chăm chăm nhìn mặt ta nói: “Bốn năm trước, thần phụng mệnh lão sư, đi khắp thiên hạ, bất ngờ bị thương, may được một nữ tử cứu giúp. Sau đó, thần dùng một chiếc lạc mai làm tín vật, cùng hứa hẹn kiếp này.”

“Niệm Vi không thể tế thần, nàng là thê tử chưa cưới của thần.”

Trong điện đột nhiên yên ắng lạ thường, ta đặt bát đũa xuống, tiếng va chạm vang lên "cạch" một tiếng, trong trẻo nghe rõ mồn một.

Sắc mặt hoàng hậu đã khó coi đến cực điểm.

Ta thản nhiên nói: "Bốn năm trước, mẫu thân tiên thệ, ta vì mẹ để tang, chưa từng bước chân ra khỏi cửa nên những lời quốc sư nói, tuyệt đối không thể nào xảy ra."

Hoàng đế kẹt giữa Huyền Tú và Liễu hoàng hậu, khô khan nói: "Vậy việc này tạm gác lại bàn sau vậy."

Cuối cùng, không ai nhắc đến thái tử.

Ta không chỉ được khôi phục đãi ngộ xứng với công chúa, mà còn hơn xưa nhiều lắm.

Đêm đó, thái tử lập tức phát bệnh tim, rơi vào hôn mê.

Liễu hoàng hậu lại "Mời" ta qua, lần này nàng rõ ràng đã hạ quyết tâm.

"Hoặc chữa khỏi bệnh tim cho thái tử, hoặc hôm nay ngươi để mạng lại đây."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com