"Tuần trước riêng tổ của hai em đã chiếm một mục dài dằng dặc trong sổ sao đỏ. Cô chẳng thể hiểu nổi vì sao một tổ có cả lớp trưởng ngồi ở đó, mà hai em lại không thế quán triệt được tình hình."
Đúng như lời Phương Uyên đã dự đoán. Sáng nay cô Tuyết Nhàn đã đặc biệt mời chúng nó lên phòng để trò chuyện riêng, vì tình hình đội sổ của tổ.
Cô Nhàn nghiêm túc đập tay xuống bàn ra hiệu, ngay tức khắc Bảo Trân và Uyên theo lệnh đều phải ngẩng mặt lên đối diện với cô. "Hổ thẹn phải không? Nói chuyện với người khác mà cúi mặt xuống chứng tỏ hai đứa cũng nhận thức được bản thân mình chưa làm tròn trách nhiệm của cán bộ lớp nhỉ?"
Bảo Trân và Phương Uyên luôn tìm cách né tránh ánh mắt của cô mặc dù đầu vẫn ngẩng. Chúng nó có cảm giác chỉ cần đối diện với cô dù chỉ một giây thôi, sự tự tôn của mình sẽ bị thiêu đốt.
"Cô cho con một cơ hội nữa được không ạ?" Phương Uyên lấy hết can đảm mở lời.
Bảo Trân được đà liền đi đến gần, day tay cô nài nỉ: "Đúng rồi cô! Cô cho tụi con một cơ hội đi mà."
Mãi một lúc sau cô mới xuôi lòng trước vẻ chân thành của chúng nó, cô thở dài nhưng giọng vẫn chắc như đinh. "Tuần sau mà tình hình còn thế này, hai đứa sẽ dọn toilet đến mệt thì thôi."
"Con biết rồi, con cảm ơn cô." Dù không mấy thích thú với chuyện dọn toilet nhưng Bảo Trân vẫn miễn cưỡng nở nụ cười cầu hòa, bởi đó là lựa chọn duy nhất.
"Tuần sau Phương Uyên, Bảo Trân, Duy Anh, Lóng Lánh các bạn tổ trưởng phải dọn lớp. Đảm bảo vệ sinh thật sạch sẽ trong và ngoài, hai đứa về thông báo cho ba bạn." Cô gấp sổ lại, sau đó rời đi.
Tưởng cô nhầm lẫn, Phương Uyên chạy lên chỗ cô, nó thắc mắc hỏi lại: "Bọn con cũng phải trực hả cô? Con tưởng chỉ có các bạn vi phạm nội quy nhiều mới bị thôi chứ ạ?"
"Cô kêu hai đứa vô cả là vì muốn răn đe, tuần này lớp mình nói chuyện nhiều thiệt, chứ không riêng gì tổ của Bảo Trân. Là một lớp trưởng con nên chịu trách nhiệm." Thấy Phương Uyên không phản đối gì, cô bước ra khỏi phòng.
Cô vừa rời đi, Bảo Trân đã ngồi bệt xuống sàn, nó vò đầu bứt tóc, kêu trời kêu đất. "Sao mà tao sống nổi đây trời ơi!"
Trong giây phút bất lực ấy, một ý tưởng chợt nảy ra - "Hay là xin từ chức?"
Nhưng không được, nếu vậy thì chẳng khác gì một hành vi chối bỏ trách nhiệm, hèn lắm! Chi bằng cứ cố gắng hết tuần này, nếu tập thể không có gì thay đổi cô sẽ biết Trân không hợp với việc quản lý. Lúc đó xin từ chức thì chưa muộn, vừa nhẹ cho bản thân lại giữ đúng trách nhiệm của tổ trưởng trong tuần cuối đảm nhiệm.
"Cô nói đúng! Là lớp trưởng thì tao phải hy sinh vì lớp." Phương Uyên nói chắc nịch, đồng tử lóe ra vẻ quyết tâm. "Bảo Trân! Tao nghĩ rồi, tao phải khiến cho cái tập thể này trở nên tốt đẹp hơn."
"Mày tính làm sao với Duy Anh?" Trân lo lắng nói thêm: "Lời nói không tác động vào nó được đâu."
Khi nghe đến cái tên Đặng Hải Duy Anh ngọn lửa nhiệt huyết trong mắt Phương Uyên bỗng tắt ngúm đi như có ai đó dội nước vào, nó ỉu xìu. "Ừ nhỉ! Còn Duy Anh, hay tao đến năn nỉ nó? Chứ tình hình có nó là sổ của lớp mình không sạch sẽ được rồi."
"Hay mình thưa cô? Mình nói Duy Anh cũng không nghe thì chỉ còn cách đó thôi, lựa chọn cuối cùng rồi đấy." Trân cố tìm ra một giải pháp hợp lý để vực dậy tinh thần Phương Uyên.
"Ừm... Chắc vậy thôi, hết lựa chọn rồi." Giọng Phương Uyên lí nhí.
Cái tên Đặng Hải Duy Anh thế mà lại làm cho lớp trưởng kiên tâm, hết mình đảm đương mọi trách nhiệm được giao không còn chút sức sống nào.
"Ê! Mày cứ từ từ coi... Trước hết là tính sao cho lớp tuần sau không bị trừ điểm đã. Còn việc của Duy Anh mình nói ra thì chắc cô cũng hiểu cho mình thôi." Bảo Trân vờ vịt vui vẻ.
"Thiệt không đó?"
Trân không muốn bức tường niềm tin của Uyên sụp đổ nên nó đã bấm bụng mà gật đầu, mặc dù nó không nghĩ rằng điều đó khả quan.
"Chắc mà! Uyên phải tin bạn chứ." Bảo Trân gượng gạo nói.
"Ừ, cứ tính làm sao cho sổ sạch trước đã còn vụ Duy Anh thì để coi coi thế nào." Phương Uyên bồn chồn nói.
Sau đó chúng nó dắt nhau vào lớp, một chặng đường đi ngắn ngủn nhưng cả hai đều tưởng như đang bước trên Vạn Lý Trường Thành, đối với Bảo Trân và Phương Uyên tập thể 12A3 đúng thật là bất trị.
Phương Uyên ngán ngẩm nhìn lớp, tụi nó thao thao bất tuyệt chia thành nhiều bang phái khác nhau. Nhóm một chơi cờ ca rô, nhóm hai chơi bài Tây, nhóm ba sử dụng điện thoại,.. Điểm chung là không một cuốn sách giáo khoa hay vở ghi nào đặt trên bàn, hôm nay cô giáo bộ môn phải tập huấn nên không có mặt, tuy nhiên thầy đã dặn dò lớp rất kĩ là phải mang đề ra làm nhưng kết quả nhận lại là vậy đây, có giống học sinh trường Da Vinci không cơ chứ.
Phương Uyên muốn giữ hình tượng lớp trưởng điềm đạm nhưng không thể, nó bước chậm rãi đến bàn giáo viên, cầm lấy cây thước rồi đập mạnh xuống bàn.
Một vài người giật mình nhìn lên, thấy Phương Uyên cáu gắt như thế liền thì thầm to nhỏ với nhau.
"Lớp chú ý." Phương Uyên hắng giọng.
Phòng học càng trở nên im lặng, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ lạch cạch kêu. Đến cả giấc ngủ của Duy Anh cũng bị không khí khác lạ của lớp làm gián đoạn gián đoạn, Duy Anh ngẩng đầu xem xét.
"Tuần sau yêu cầu tất cả các thành viên của lớp không được vi phạm quy định nào trừ những trường hợp bất đắc dĩ. Nếu có xảy ra, Uyên sẽ yêu cầu cả lớp phải đi dọn rác ở bãi đất gần trường." Uyên nghiêm túc nói thêm: "Ai phản đối?"
Bảo Trân liếc một vòng quanh lớp, đúng là ngồi trước một lớp trưởng đang hăng máu như Phương Uyên và với cây "quyền trượng" gỗ trên tay thì chẳng có ai can đảm mà dám lên tiếng.
Phương Uyên đưa mắt, nó tỏ vẻ hài lòng. "Bãi đất gần trường có rất nhiều động vật đi ngoài ở đó, mong rằng sẽ không ai đen đủi."
Cả lớp vẫn ngơ ngác chưa ai hiểu chuyện gì xảy ra, chúng nó chỉ biết rằng Uyên hiện tại vô cùng tức giận.
"Uyên nhắc lại, Uyên không muốn thấy ai ngủ gật trong lớp, thiếu áo đồng phục, thiếu dụng cụ và sách vở học tập. Có vài cá nhân Uyên đã nhắc nhở rất nhiều lần nhưng các bạn vẫn bỏ ngoài tai, đây là hành vi không tôn trọng lớp trưởng và tổ trưởng. Trường hợp này Uyên sẽ báo lên cô Nhàn."
Cả lớp ai cũng biết người Phương Uyên đang nhắc tới là Duy Anh.
Trân đoán Duy Anh cũng biết là nó.
"Các bạn vi phạm điển hình: Duy Anh, Lóng Lánh. Cộng thêm các tổ trưởng, lớp thưởng phải đến sớm để dọn vệ sinh trong và ngoài lớp." Phương Uyên cầm phấn ghi lần lượt từng cái tên lên bảng.
"Tại sao? Tôi có mắc tội gì đâu bà?" Duyên tổ trưởng bất bình lên tiếng.
"Cô Nhàn nói thế! Phương Uyên đang cáu lắm đấy, đừng dại mà đụng vô." Bảo Trân vội chạy đến vỗ vai nói nhỏ với Duyên.
Duyên thấy vậy liền im bặt, nó và các tổ trưởng khác đều miễn cưỡng gật đầu mà không thắc mắc thêm.
"Duy Anh có đi nổi không? Tuần rồi là ông mang về cho lớp điểm âm đấy." Phương Uyên đi xuống bàn cuối đứng cạnh Duy Anh.
Trái với Phương Uyên, Duy Anh có vẻ chẳng để tâm đến việc này cho lắm.
"..."
"Duy Anh!" Phương Uyên kiên nhẫn nhắc lại.
"Mày có thể ra chỗ khác được không?" Duy Anh không đợi Phương Uyên có thêm phản ứng nào đã gục đầu xuống bàn tiếp tục ngủ.
Bảo Trân đứng gần thấy thế cũng chỉ biết nhún vai chấp nhận. Là tổ trưởng quản lý Duy Anh từ năm lớp mười, Trân biết nếu lớp là thành phần bất trị của trường thì Duy Anh chính là thành phần bất hảo của lớp.
"Tôi không cần biết ông ngủ như nào nhưng tuần sau ông nhất định phải đi sớm. Ông và Bảo Trân sẽ cùng trực ở trong lớp."
Vậy là Trân sẽ trực trong lớp với Duy Anh vào thứ hai tuần sau. Có ổn không vậy? Nó rất lo lắng cho chính số phận của mình. Duy Anh không bao giờ là kiểu người đúng giờ, một tuần đi học năm buổi thì hết năm buổi Duy Anh đến muộn. Không nói quá đâu, đấy là Trân còn nói giảm nói tránh không tính buổi chiều đấy.