Tay trái của Bảo Trân nhói đến mức lái xe đạp còn chẳng vững, phút chốc lại quặn vào đau điếng. Cơn đau ập tới khiến nó xây xẩm hết mặt mày, hệt như ai đó cầm búa nện thẳng vào bắp tay.
Từ nhỏ đến giờ cũng chỉ có anh Troy là chịu đánh nhau với nó, nhưng mà ổng cũng toàn nhường. Kể cả khi nó có lỡ làm điều gì hỗn hào, thì cha mẹ nó cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên răn, chứ chưa từng động tay động chân. Chính vì vậy, Bảo Trân mới cảm thấy uất ức khi bị Duy Anh đẩy ngã.
Bảo Trân đúng là có hơi phiền phức, nhưng dù sao nó cũng là phận liễu yếu đào tơ. Thế nào mà Duy Anh lại hất Bảo Trân ra như thể một món đồ chơi rẻ mạt tận cùng. Nó còn chẳng mảy may coi Bảo Trân là con gái. Đồ ác nhơn!
"Em chào anh!" Bảo Trân tức tối ngoành xe vào nhà. Mặc dù là chào nhưng thái độ của nó giống đang hét để chút bớt bức bối hơn.
Do đang đứng bàn giao gạo với khách, nên Troy cũng chỉ quay lại ném cho nó một ánh nhìn lạnh lùng rồi tiếp tục công việc.
Bảo Trân hậm hực thả tự do xe vào tường gạch, mặc cho cái xe đã ngã rạp ra nền đất khi cái bánh còn quay thêm vài vòng. Nhìn là biết Bảo Trân đang rất cáu.
Nó leo lên cầu thang với tiếng dép bành bạch, mụ mị tin rằng dẫm càng mạnh thì sẽ khiến cho cái tức tối trong người nát bét. Mắt nó đăm đăm đầy hậm hực, tay và đầu thì vung vẩy về phía trước, Bảo Trân hiện tại chẳng khác gì một nữ tướng hừng hực khí thế, sẵn sàng xông vào cuộc chiến sinh tử.
"Ác quá trời! Dù gì thì mình cũng đã nói chuyện nhẹ nhàng lắm với Duy Anh mà nhỉ." Bảo Trân ném cặp sách lên bàn, nhanh chân chạy đến trước gương.
"Không biết có bầm không?" Nó vén tay áo đồng phục, rồi nhìn qua gương. "Hơi tím rồi, xíu ăn nói với ba mẹ kiểu gì đây ta?"
Bảo Trân còn phải xức thuốc, có nghĩa là nó sẽ phải nói với mẹ rằng nó bị ngã để mẹ đưa thuốc cho. Bảo Trân thì lại không muốn nói dối mẹ chút nào hết, mà khai huỵch toẹt ra tên của Duy Anh thì lại không được.
Ba mẹ Bảo Trân sẽ biết đó là cậu bé bê vác gạo cho gia đình rồi không có ấn tượng tốt với Duy Anh. Dù sao đi nữa thì đây không phải chuyện quá to tát, nên nếu bỏ qua được Bảo Trân sẽ nhắm mắt làm ngơ.
"Hay tắm rửa xong chuồn xuống đó lấy thuốc? Giờ này chắc mẹ ở gần tủ thuốc nên không chôm được." Nó lắc đầu nguầy nguậy, phản biện lại ý tưởng của chính bản thân. "Mà không có mẹ thì kiểu gì anh Troy cũng để ý thấy cái vẻ thậm thụt của mình. Càng không được!"
Hôm nay cũng phải tìm một bộ đồ có tay áo dài hơn để che đi vết bầm. Rắc rối ghê! Bảo Trân toàn áo ngắn nên tìm mãi mới ra được cái áo tay dài xưa lắc xưa lơ, cái áo dãn hết cả vải với họa tiết công chúa hot trend thời đó. Thôi thì có còn hơn không.
Bảo Trân vội nhét những bộ đồ nó vừa lục tung ra vào lại trong hộc tủ. Tâm trí nó chẳng thể nào dừng lại việc suy nghĩ đến Duy Anh.
Chắc chắn là Duy Anh đã bàng hoàng khi nhận ra chính nó vô tình đẩy ngã Bảo Trân, đáy mắt nó hiện rõ vẻ bùi ngùi rất hớ hênh.
"Nó cũng thấy có lỗi. Nhưng lại không nói năng gì." Bảo Trân dốc ngược đầu xuống để xả nước cho ướt hết tóc, lẩm bẩm nói: "Duy Anh càng như vậy mình lại càng tò mò về nó."
Nói đến đây Bảo Trân liền lắc mạnh đầu, nó tin rằng hành động ấy có thể xua tan đi những suy nghĩ ấu trĩ nhảm nhí đó. Tuy không có hiệu quả mấy, nhưng Bảo Trân vẫn ngây thơ áp dụng cách này từ nhỏ đến tận bây giờ.
Dù sao thì vậy cũng tốt, vấn đề không có hạn sử dụng mà con người chờ chực thời gian để nó vĩnh viễn mất đi đâu, vấn đề sẽ mãi luôn tồn tại nếu chính bản thân ta không đích thân giải quyết nó. Thôi thì lừa dối bản thân là cách riêng của nó để đập tan mấy suy nghĩ ba xàm đó.
"Hình như hôm nay có lịch chuyển gạo đến nhà mình phải không?" Bảo Trân với tay lấy chiếc khăn to để lau tóc.
Đúng rồi! Bảo Trân nhớ không lộn, hôm nay Duy Anh sẽ đến bê vác gạo cho nhà nó.
Bị tiếng gọi của mẹ chặn lại dòng suy nghĩ vẩn vơ, Bảo Trân nghiêng người ra cửa, đáp: "Có chuyện gì thế ạ?"
"Xuống ăn cơm." Chất giọng miền Bắc của mẹ vang lên.
"Vâng." Nó đáp. Rồi lau khô đầu thêm vài lần nữa sau đó chạy xuống nhà.
Mẹ Bảo Trân là người gốc Hà Nội, do có một khoảng thời gian làm việc, sinh sống ở thành phố Hồ Chí Minh sau đó gặp được bố nên cả hai đã đến với nhau. Cũng chính vì điều đó mà Bảo Trân thường xuyên được bay qua bay lại giữa hai thành phố thuộc trung ương này, họ hàng cũng có rất nhiều người gốc Bắc.
Cứ mỗi lần đặt chân đến thủ đô là nó và anh trai phải đến nhà bác Minh Thuận đầu tiên, bác giàu bá cháy bọ chét, giàu tới nỗi nức tiếng vào tận miền Nam. Bác có hai người con bằng tuổi Bảo Trân, nhưng nó thì không rõ quá nhiều về người ở Hà Nội, mà chỉ thân với chị Thanh Trúc tại hồi trước chị ở cùng quận với nó. Tuy nhiên hồi lớp 11 Thanh Trúc chuyển về Hà Nội để theo đuổi ước mơ, nên dạo này hai đứa không gặp nhau nhiều.
Khi xuống dưới Bảo Trân thấy anh Troy vẫn đang tất bật ghi chép lại sổ sách giùm mẹ, bố thì chắc đang ở phòng nghiên cứu gì đó, mẹ thì đang bận tay với nồi canh cua.
Tiếng còi bíp bên ngoài thông báo rằng xe chở gạo đã tới nơi, Bảo Trân hơi lùi người về phía sau cố né tránh khỏi tầm mắt của mẹ. Nó biết chỉ mình nó trong nhà là đang rảnh, mẹ nó sẽ chộp lấy nó mà kêu ra ngoài tiếp người ta.
"Mẹ với anh đang dở việc, con ra giúp mẹ nhé!" Mẹ nó nói.
Đó! Trúng phóc.
Phi vụ "chuồn chuồn" thất bại, Bảo Trân lắp bắp: "C-con á?"
"Ừ! Mẹ nói con." Mẹ đáp.
Nhanh như một tia chớp, Bảo Trân đi đến trước mặt anh Troy kéo đống tài liệu, máy tính về phía mình. Có điên Bảo Trân mới thừa nhận vì không muốn chạm mặt Duy Anh nên nó mới hăng hái như vậy.
"Anh ra đi, em làm giúp cho." Bảo Trân cầm lấy cây viết rồi đẩy anh trai ra khỏi ghế.
Mà qua mặt được mẹ chứ làm sao mà qua mặt được ổng, Troy nhoẻn miệng, thừa biết Bảo Trân đang mưu đồ gì đó.
"Khai!" Troy nán lại nói.
"Thơm chứ không khai." Nó vẫn quyết cứng đầu dù bị phát hiện.
"Anh vặn cổ mày nha! Thích nhờn không?" Troy liếc nhìn từ trên xuống dưới liên tục để soi xét Bảo Trân. "Mày muốn giề ở anh?"
"Ra đấy tiếp giùm em đi, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Anh nhỉ?" Mắt nó sáng rực, giọng điệu nỉ non vai nài.
Có ngày nó phải nhún nhường thế này cơ à? Nhục, quá nhục. Thù này sẽ tìm cách trả lại gấp đôi, Bảo Trân gọi đại ý là "trả thù mũ hai".
"Anh giúp mày, mày giúp lại gì cho anh?" Troy hếch mặt lên, đợi chờ một lời trao đổi với món hời thuộc về mình.
Dù không cam tâm cho lắm nhưng Bảo Trân vẫn bấm bụng trả lời: "Rửa chén cho anh một tuần."
"Ok, chốt kèo." Troy xoay người bước ra ngoài ngay lúc Bảo Trân dứt câu, như rằng chỉ đợi có thế.
Troy ghét nhất là rửa chén nên đưa ra giao dịch thế này kiểu gì cũng đồng ý. Bố mẹ chia việc rất rõ ràng cho hai anh em, việc rửa chén, muỗng đen đủi làm sao lại trở thành nhiệm vụ của Troy trong nhà. Khỏi phải nói, mỗi lần Bảo Trân sang nhờ ổng giảng bài hoặc làm gì đó ổng đều mang chén bát ra trao đổi.
Bảo Trân kéo hé rèm cửa nhìn ra bên ngoài. Duy Anh theo đoàn bước xuống, trông nó có vẻ lúng túng khi thấy Troy.
"Sao mắt nó trông tràn trề thất vọng ấy nhỉ?" Bảo Trân nghiêng đầu thắc mắc.
Trong lúc Bảo Trân còn đặt ra hàng tá giả thuyết thì Duy Anh đã hùng hổ bước đến chỗ Troy.
"Em chào anh, cho em hỏi là Bảo Trân đâu rồi ạ?" Nó nói.
Tuy rằng đã ngồi ở bên trong nhưng chẳng rõ lý do tại sao, Bảo Trân lại nép sang một bên khi thấy Duy Anh nhắc đến tên mình.
Vài giây sau nó cảm thấy hành động đó rất ngốc nghếch.
"Sao tự dưng lại hỏi mình? Mình làm gì nên tội với nó nữa hả?" Tuy ngồi trong chính căn nhà của mình nhìn ra bên ngoài, nhưng cái vẻ vụng trộm thập thò của Bảo Trân lại đang tố cáo nó rằng nó có gì đó mờ ám.
Troy thoáng bối rối khi thấy Duy Anh đột ngột nhắc đến em gái.
Trong đầu cậu ta vụt qua một ý nghĩ: "Tụi nhỏ này lại có chuyện gì nữa đây?"
Troy đáp bằng giọng điệu điềm đạm: "Con bé không có ở nhà, có chuyện gì hả em?"
Duy Anh rút ra từ trong túi quần một túi kẹo dẻo, Bảo Trân ngỡ ngàng dõi theo. Troy là người sững sờ nhất trước hành động ấy.
Nhìn gói kẹo được đưa bằng hai tay đến trước mình, Troy thở dài nhìn lên. Từ lần đầu tiên gặp, cậu đã để ý Duy Anh rất nhiều, nhất là ánh mắt của thằng bé. Đôi mắt vẫn sáng rực, vẫn còn tràn đầy hoài bão và ước mơ giống như Bảo Trân. Nhưng trong sâu thẳm, Duy Anh có phần u hoài hơn, thằng bé này không còn tò mò về thế giới như bao bạn bè đồng trang lứa nữa.
"Nhờ anh đưa cho Bảo Trân giúp em." Duy Anh nói.
Bảo Trân phì cười ngay khi thấy cảnh đó, chính anh Troy cũng bán tín bán nghi nhìn Duy Anh.
"Thật à? Em không ngại anh hả?" Khóe miệng Troy khẽ đưa lên tạo thành một nụ cười.
"Gì ạ?" Duy Anh vẫn chưa hiểu ý.
Thế mà lại dám đưa đồ trước mặt gia đình Bảo Trân, cũng may sao anh Troy là người dễ tính. Bảo Trân cá chắc Duy Anh chưa có kinh nghiệm tặng quà cho ai nên mới suy nghĩ đơn giản thế này.
Năm phút sau Troy đi vào nhà và đặt túi kẹo lên mặt bàn, xéo xắt nói: "Của cưng này, một tuần rửa chén nghe chưa!"
"Kẹo ở đâu đấy?" Mẹ nó mang nồi cá kho ra bàn, thấy lạ liền hỏi.
"Con mua cho em mẹ ạ." Anh Troy tinh ý giải quyết vấn đề cho Bảo Trân. Thỉnh thoảng hơi khùng chứ nó quý ổng lắm, bao lần ổng cũng biết bảo vệ em gái.
Mẹ tụi nó nghe thế nên cũng không hỏi thêm nhiều. Lúc mẹ vào bếp, Bảo Trân mới vui vẻ xé gói kẹo ra ăn, chắc Duy Anh muốn xin lỗi đấy mà. Vì cái sự ngọt ngào này Bảo Trân sẽ miễn cưỡng tha thứ.
"Gì nè." Bảo Trân khẽ cười.
Nó thấy Duy Anh ghim hộp thuốc nho nhỏ đằng sau túi kẹo, bên cạnh là tờ giấy nhớ được Duy Anh dán lại vụng về.
"Không mấy cho tao xin lỗi nha, thành tâm đấy!" Dòng chữ nhìn thì ngắn gọn, nhưng Duy Anh lại gạch đen xì mấy từ phía sau, mãi lúc sau Bảo Trân mới luận ra được: "Hứa từ giờ không khiến mày với Phương Uyên bị cô mắng nữa"
Đó! Mẩu giấy nhỏ nhỏ thôi mà khiến nó mất ngủ.