Vấn Kim Chi

Chương 1: 1



1

 

Khi Tạ Trường Phong hỏi ra câu đó, sắc mặt hắn dữ tợn lạ thường.

 

Ta theo bản năng rụt cổ lại, nhưng vẫn ngơ ngác cất lời:

 

“Thái tử điện hạ là phu quân của A Uyển, vì sao lại không thể chạm vào A Uyển?”

 

Huống hồ… chẳng phải chính Tạ Trường Phong đã đưa ta lên giường thái tử sao?

 

Một năm trước, Đại Tấn và Ly quốc quyết định hoà thân.

 

Ta, một công chúa ngu ngốc, đương nhiên không thể đem ra dùng.

 

Vậy thì người còn lại, chỉ có thể là hoàng tỷ ta, Tô Thanh Dao.

 

Nhưng Tạ Trường Phong không đồng ý.

 

“Đại công chúa thông tuệ, thanh khiết như băng ngọc, sao có thể để nàng đến chốn khổ hàn kia chịu dày vò?”

 

Vì vậy, ánh mắt hắn liền dừng trên người ta, kẻ vẫn đang trốn sau lưng hắn.

 

Hẳn là hắn chán ghét ta.

 

Mẫu phi ta vốn là nữ nhi của Tạ gia, vì gia tộc mà tiến cung, trở thành vật “cống phẩm” để Tạ gia tỏ lòng trung thành với thiên tử.

 

Nhưng bà chẳng nhận được tình yêu, sinh ra ta, một đứa trẻ ngu ngốc.

 

Tạ gia tự biết trong lòng áy náy, cho nên từ nhỏ đến lớn, Tạ Trường Phong luôn được phụ mẫu dặn dò phải bảo hộ ta thật tốt.

 

Chỉ là, ta vốn chẳng giống hoàng tỷ.

 

Tô Thanh Uyển sinh ra đã ngu ngốc, vừa khờ dại vừa da dày thịt thô.

 

Thuở nhỏ, khi hoàng tỷ tham chơi lôi kéo Tạ Trường Phong đi theo, hắn vì không muốn ta bám dính, liền bỏ ta lại trong rừng săn, ta sợ hãi níu lấy hắn, cầu hắn đừng đi.

 

Hắn lại mất kiên nhẫn:

 

“Ngươi cứ đứng yên dưới gốc cây này đợi ta chẳng phải xong rồi sao?”

 

“Huống hồ đây là trường săn hoàng gia, có thể có nguy hiểm gì chứ? Tô Thanh Uyển, ngươi phiền c.h.ế.t đi được.”

 

Hắn nói dối. 

 

Trường săn đêm tối mịt mù, còn có rắn độc, lợn rừng.

 

Ban đêm, tiếng sói tru còn vọng lại.

 

Vì sao lại là ban đêm ư?

 

Bởi vì Tạ Trường Phong mải chơi, quên mất ta.

 

Khi người khác tìm được, ta vẫn còn ngồi dưới gốc cây ấy, chỉ là trên người đã chi chít dấu răng rắn độc và vết thương khi trốn thú dữ.

 

Hắn tức đến suýt khóc, người khác nói, hắn tìm ta suốt một đêm:

 

“Ngươi sao mà ngốc thế! Thật sự không động đậy tí nào à?!”

 

Ta không muốn hắn khóc, bèn nhe răng cười ngốc nghếch, đưa tay lau khóe mắt hắn:

 

“Trường Phong đừng khóc, A Uyển ngoan mà.”

 

Thậm chí để an ủi hắn, ta còn lắc lắc bàn tay bị rắn cắn, cười nói:

 

“A Uyển không đau!”

 

Gạt hắn thôi, thực ra đau c.h.ế.t đi được.

 

Nhưng mẫu phi từng dặn ta trước lúc lâm chung:

 

“A Uyển, bất luận thế nào, cũng đừng khiến biểu ca nổi giận. Nếu có thể, hãy làm hắn vui, khiến hắn thích con.”

 

Mẫu phi hẳn là rất thương ta.

 

Những đêm bệnh nặng, bà thường nhìn ta thật lâu khi ta đã ngủ say, mắt đỏ hoe.

 

Cho nên ta nghe lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hết sức không làm Tạ Trường Phong tức giận, cố chọc hắn vui.

 

Hắn thoáng ngẩn người, nhìn ta giây lát, rồi bật cười vì tức:

 

“Tô Thanh Uyển, ngươi ngốc c.h.ế.t đi được.”

 

Ta suýt quên cả đau, nhìn hắn ngây ngốc hỏi:

 

“Vậy Trường Phong vui không? Trường Phong thích A Uyển không?”

 

Ta đột nhiên nghiêng người lại gần. 

 

Tạ Trường Phong mở miệng, mặt bỗng chốc đỏ lựng.

 

Nhưng hắn lại giận dữ né ra, nói:

 

“Ai thích ngươi chứ! Ngươi ngốc thế này, nếu thật sự phải thích, cũng nên thích nữ tử thông minh như Thanh Dao.”

 

Lần này, hắn không hề nói dối.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cho nên hoàng tỷ không thể đi hòa thân, mà ta thì có thể đi.

 

2

 

Bởi vì hoàng tỷ có thể nhào vào lòng hắn, khóc lóc thương tâm:

 

“Phải làm sao bây giờ, Trường Phong, ta không muốn đi!”

 

“Ta không muốn gả cho cái tên cẩu thái tử kia, ngươi rõ ràng biết, ngươi rõ ràng biết…”

 

Đôi mắt nàng ngấn lệ, nhìn Tạ Trường Phong, lời còn chưa kịp thốt ra hết.

 

Nhưng cho dù nói hết cũng chẳng khác biệt gì.

 

Ta trông thấy khi hoàng tỷ ôm lấy hắn, hắn cứng đờ.

 

Chốc lát sau, hắn lại dịu dàng ôm lấy nàng.

 

Cẩn trọng đến cực điểm.

 

Như thể ôm một bảo vật dễ vỡ.

 

Nhưng nếu hoàng tỷ không đi, thì còn ai có thể đi đây?

 

Đại Tấn chỉ có hai công chúa.

 

Tạ Trường Phong im lặng. 

 

Ta sợ bị phát hiện nghe trộm, vội chạy về điện của mình.

 

Đợi đến khi hoàng tỷ rời đi, hắn tìm đến ta đã là buổi trưa.

 

Ta đang chơi với những món đồ nhỏ của mình, gần như quên mất cuộc nói chuyện của họ.

 

Ngẩng đầu, ta thấy hắn đứng không xa, lặng lẽ nhìn ta, chẳng nói lời nào.

 

Không biết đã nhìn bao lâu rồi.

 

Ta theo bản năng rụt cổ lại, trong lòng dấy lên nỗi sợ.

 

Có phải hắn phát hiện ta nghe trộm rồi không?

 

Trường Phong sẽ tức giận mất.

 

Ta vốn ngốc, nay còn phải giả ngốc, liền lắc lắc cái trống bỏi, cười gọi:

 

“Trường Phong!”

 

Cái trống bỏi ấy là hắn cho ta.

 

Ta và hoàng tỷ vốn sinh cùng một ngày, nhưng một công chúa ngốc nghếch không được sủng ái…

 

Nào có tư cách cùng ái nữ của sủng phi tổ chức yến tiệc sinh thần.

 

Huống chi, nàng còn có một đệ đệ có khả năng trở thành thái tử tương lai.