Những năm trước, mẫu phi thường ôm ta, mặc cho ta bộ xiêm mới bà tự may, cùng ta ngắm pháo hoa mừng sinh thần hoàng tỷ.
Bà dường như rất buồn, ta không muốn bà buồn.
Vì thế, ta giả vờ thật vui, chỉ tay vào pháo hoa, cười với bà, để bà xem.
Thế nhưng, vì sao nước mắt bà lại càng nhiều hơn?
3
Về sau, mẫu phi rời khỏi nhân thế.
Không còn ai trong ngày sinh thần của ta sẽ đích thân may cho ta y phục mới nữa.
Ta trở thành một kẻ cô độc.
Ôm gối ngồi trước bậc thềm điện, ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực trời.
Ta là một đứa ngốc.
Đáng lẽ không nên buồn mới phải.
Nhưng trong lòng vẫn luôn nặng trĩu.
Nhớ đến đôi mắt cay đỏ của mẫu phi.
Chính lúc ấy, Tạ Trường Phong xuất hiện.
“Đêm lạnh gió lộng, bọn hA Uyển làm cái gì vậy? Lỡ ngươi bệnh thì sao?”
Ta ngơ ngác, chẳng hiểu vì sao biểu ca thường ngày luôn lạnh nhạt với ta lại bỗng xuất hiện nơi này.
Hắn dường như chịu không nổi ánh mắt ta.
Quay mặt đi, ném cho ta một vật:
“Ngươi cũng thế, ngốc c.h.ế.t đi được, bọn họ không quản ngươi, ngươi chẳng biết tự về phòng hay sao?”
Đó là một cái trống bỏi chế tác tinh xảo, khắc vân mây tỉ mỉ.
Ta vốn rất thích những món đồ trẻ con thế này.
Tạ Trường Phong trước nay vẫn khinh thường.
Thế nhưng, hắn lại tự tay làm cho ta một cái.
Ta vui mừng ôm lấy, bật cười.
Tiếng trống bỏi cốc cốc cốc vang lên cùng ánh sáng pháo hoa.
Hắt bóng xuống khuôn mặt ta và hắn.
Ta gọi:
“Trường Phong! Ta thích Trường Phong!”
Mẫu phi từng dạy ta, nếu ai khiến ta vui vẻ, thì ta sẽ thích người đó.
Cho nên ta thích Trường Phong.
Ta thích Tạ Trường Phong.
Hắn phản ứng dữ dội.
Cả cổ cũng đỏ lên, tức giận:
“Đồ ngốc! Ai dạy ngươi ăn nói lung tung vậy hả?!”
Tiếng cười đùa, tiếng ồn ào vang vọng.
Đó là đêm sinh thần ta yêu thích nhất kể từ khi mẫu phi rời đi.
4
Mãi sau ta mới biết.
Ngày sinh thần hoàng tỷ, hắn tặng nàng một bức bình phong đàn hương mà hắn tự khắc ròng rã nửa năm trời.
Còn cái trống bỏi của ta, chẳng qua chỉ là mảnh gỗ thừa sau khi khắc bình phong ấy.
5
Đó hẳn là bữa yến tiệc đón công chúa đi hòa thân của thái tử Ly quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đẩy ta vào căn phòng khép kín.
Ta rụt rè, muốn ôm lấy hắn:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Trường Phong, ta sợ.”
Thế nhưng hắn chỉ thản nhiên nói:
“Ngươi vốn đã ngốc nghếch, dung mạo còn chẳng bằng nửa phần Thanh Dao, nam nhân nào mà thèm chạm vào ngươi. Đợi một lát, để ta tới đón ngươi.”
Hắn cho đó là kế hay.
Thái tử Ly quốc, chưa kể nếu say mà không tỉnh, thì ngay cả khi không say cũng chẳng đoái hoài tới ta, càng không đời nào đụng chạm.
Nhưng việc một nam một nữ ở chung một phòng vẫn là sự thật.
Hắn đành nhận lời, để ta làm công chúa hòa thân.
Còn ta, với tư cách công chúa hòa thân của liên minh Đại Tấn–Ly quốc, có danh phận như vậy đến Ly quốc rồi cũng đỡ bị hành hạ.
Rốt cuộc vừa là quân cờ của liên minh hai nước, lại còn là đồ ngốc.
Thái tử Ly quốc dù có khó chịu, cũng không dám vì một kẻ ngốc mà phá nát đại sự hai nước.
Chỉ là, vì sao hắn lại dám chắc sau ít lâu có thể đón ta trở về…
Chẳng kịp nghĩ thêm, đã bị đẩy vào trong rồi.
6
Trong gian phòng yên ắng, thoang thoảng mùi rượu.
Trên giường có một người nằm đó.
Ta nuốt khan một tiếng, lặng lẽ tiến đến.
Vươn tay chạm vào người nhắm mắt ngủ say.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, một bàn tay chợt túm lấy cổ ta rồi nhìn chằm chằm với ánh mắt sắc lạnh:
“Ai sai người tới đây để mưu sát ta!?”
Cổ ta bị kẹp chặt, đầu ngón tay mát lạnh lại chạm vào trán hắn đang nóng như lửa. Hắn lặng người.
Ta chớp mắt:
“Bệnh rồi.”
Hắn chẳng buông.
Ta càng lo, lại lấy mu bàn tay chạm vào trán hắn, vội vã:
“Bị bệnh rồi!”
Mẫu phi ta khi bệnh cũng nóng rực như lửa.
Sau đó bà như bị lửa thiêu rụi, bị phụ hoàng đặt vào quan tài gỗ, chôn xuống đất.
Ta đã nhiều lần nghĩ, giá mà ta dập được lửa ấy, mẫu phi sẽ chẳng rời bỏ ta.
Bây giờ lại có một người cũng như thế nằm trước mặt, ta sốt ruột đến nỗi muốn khóc.
Nước mắt chảy xuống má, rơi lên bàn tay đang siết cổ ta.
Hắn như bị bỏng, bừng buông ra.
Đó là một nam tử đẹp đẽ.
Khác với vẻ đẹp của Tạ Trường Phong.
Hắn như viên ngọc, nhưng vì bị bệnh mà má ửng đỏ.
Ta thoát khỏi gông kìm, thở hồng hộc đến bên chiếc chậu.
Làm ướt tấm khăn, gấp gọn vuông vức, đặt lên trán hắn.
Như thuở trước, ta đã từng canh chừng mẫu phi như vậy.
“Không còn nóng nữa, không còn nóng nữa.”
“Ngủ một giấc là khỏi.”
Ta bắt chước dỗ mẫu phi, vỗ lên cánh tay hắn.