Ngược lại giống như không nghe hiểu lời ta, chỉ lạnh mặt, ánh mắt khinh thường mà chán ghét nhìn ta như xưa:
“Tô Thanh Uyển, ngươi đang chế nhạo ta sao?”
“Trường Phong với ta càng ngày càng xa cách, nhưng lại không rời khỏi ngươi?”
“Ngươi đắc ý lắm phải không? Ngươi rốt cuộc cũng cướp được đồ của ta rồi. Bao năm nay, phụ hoàng sủng ái, vinh quang công chúa, cho đến tình cảm của Tạ Trường Phong, có thứ nào không phải ngươi ghen tị với ta?”
“Mà nay, ngươi hao hết tâm tư, cuối cùng cũng cướp được một thứ.”
Nàng ta từng bước từng bước đi tới.
Ta lại từng bước từng bước lui về sau:
“Hoàng tỷ, tỷ đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.”
Phụ hoàng sủng ái, vinh quang công chúa, hay là tình cảm của Tạ Trường Phong…
Ta chưa từng nghĩ sẽ giành giật.
Bởi những thứ ấy vốn dĩ là tự nguyện, ta không cầu sự thiên vị, thì muốn giành cũng giành không nổi.
Chỉ là mỗi khi ta ngồi trong góc nhìn, thấy tỷ chẳng cần kiêng kỵ phép tắc cung đình, có thể quấn lấy phụ hoàng làm nũng.
Hiền phi nương nương, Tô Thanh Dũng và cả Tạ Trường Phong đều mỉm cười nhìn tỷ.
Ta có hơi… chỉ một chút thôi… nhớ mẫu phi mà thôi.
Nàng ta cười lạnh:
“Thôi đi, giờ xung quanh không ai, ngươi còn giả vờ gì nữa?”
“Ngươi rất đắc ý chứ?”
“Tạ Trường Phong vậy mà thật sự vì ngươi thay ta đi hòa thân, đến mức ăn không ngon ngủ không yên.”
“Cho dù bị Tạ gia đánh gần gãy chân, hắn vẫn chỉ nhớ mong ngươi có bình an hay không. Ly quốc đại loạn, ai nấy đều tránh xa, chỉ có hắn nóng lòng vượt núi băng rừng đi đón ngươi về.”
“Không để ngươi trở thành phế Thái tử phi, c.h.ế.t nơi tha hương.”
Nàng ta nheo mắt, nói:
“Tô Thanh Uyển, ngươi thật sự may mắn.”
“Nhưng ta đã nói với ngươi chưa? Đồ của ta, ngươi đừng hòng cướp.”
Nàng ta từng nói rồi, cho nên ta biết bộ dạng không để tâm trong yến hội của nàng ta đều là giả.
Bởi hễ ai dám giành đồ của nàng ta, thì nhất định sẽ có kết cục thảm thương.
Khi ta còn rất nhỏ.
Ta nhặt cái trống lắc nàng ta bỏ đi.
Nàng ta liền sai cung nhân ép ta quỳ dưới nắng gắt một canh giờ.
Mẫu phi dập đầu chảy m.á.u, vết m.á.u đỏ thẫm trên phiến đá.
Nàng ta mới chịu buông.
Trước khi ta ngất đi được mẫu phi ôm rời khỏi, nàng ta đập vỡ cái trống ấy thành từng mảnh, rồi nói với ta:
“Tô Thanh Uyển, đồ của ta, cho dù ta không cần, ta vứt, ta hủy, ngươi cũng không được cướp.”
“Bởi vì ngươi không xứng.”
28
“Nhưng ta chưa từng cướp đồ của tỷ.”
Nếu là trước kia, nhất định ta đã sợ sệt run rẩy, không dám mở miệng.
Nhưng những ngày ở Ly quốc đã sớm âm thầm thay đổi ta.
Ta dừng bước, thẳng thắn đáp lại nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta có phu quân, không phải Tạ Trường Phong.”
“Nếu tỷ thích hắn, hoàn toàn có thể nói thẳng với hắn, rằng hai người một đời một kiếp bên nhau.”
“Chuyện ấy không liên quan đến ta.”
Bước chân nàng khựng lại, kinh ngạc vì sự phản bác của ta.
Nhưng ta vẫn tiếp tục nói:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Bị Tạ Trường Phong mang trở lại không phải lỗi của ta, ta vốn không muốn về.”
“Bị hắn giam trong Tạ gia cũng không phải lỗi của ta, ta luôn muốn trốn ra.”
“Rõ ràng sai không phải ở ta, sao tỷ không đi tìm Tạ Trường Phong mà lại đến tìm ta?”
Trước kia vẫn như thế, chỉ cần Tạ Trường Phong khiến nàng không vui, nàng liền trút giận lên ta, nói là ta quyến rũ, ta khiêu khích.
Nhưng ta chưa từng làm gì cả.
Giờ đây, lại một lần nữa nàng muốn đổ lỗi cho ta?
Ta đưa tay sờ đến vòng bạc trên cổ tay, mở miệng:
“Hoàng tỷ, tỷ không thể ngang ngược vô lý như vậy.”
Đây là vòng bạc do Tiêu Hoài Cảnh tự tay chế cho ta.
Chỉ cần ấn xuống viên châu ở chính giữa, sẽ b.ắ.n ra những mũi ngân châm tẩm độc.
Chàng từng nói với ta:
“A Uyển, nếu có một ngày có kẻ muốn hại nàng, đừng do dự, bất kể là ai, cứ ấn xuống.”
“Có xảy ra chuyện, ta sẽ đứng ra gánh thay nàng.”
Lẽ ra, khi Tạ Trường Phong cưỡng ép mang ta về Đại Tấn, ta đã nên dùng thứ này.
Nhưng hắn dẫn theo quá nhiều người.
Độc châm căn bản không đủ.
Ta không muốn hại Tô Thanh Dao, không phải vì ta không nỡ.
Mà là nếu ta thật sự ấn xuống, g.i.ế.c c.h.ế.t tỷ ruột của thái tử tương lai, ái nữ của sủng phi, thậm chí là trưởng công chúa của Thiên tử.
Cái rắc rối to lớn ấy… e là không dễ gánh nổi.
Ta hy vọng Tô Thanh Dao lúc này có thể sáng suốt.
Nhưng nàng lại như bị sỉ nhục, lạnh lùng cười:
“Ngươi và mẫu thân ngươi chẳng qua chỉ là lũ kiến hèn mọn nhất trong cung. Tô Thanh Uyển, ai cho ngươi lá gan dám uy h.i.ế.p ta? Dám dạy dỗ ta?”
Khuôn mặt vốn xinh đẹp của nàng vặn vẹo dữ tợn, lao tới định bóp cổ ta, phẫn hận gào:
“Tạ Trường Phong?! Ngươi có biết hắn nói với ta thế nào không? Hắn bảo sẽ không cầu hôn phụ hoàng, bởi vì người hắn muốn cưới chính là ngươi!”
Nàng sĩ diện nhất.
Nếu lời này trở thành sự thật, thì những câu tán tụng ban nãy trong yến tiệc chẳng phải sẽ biến nàng thành trò cười lớn nhất thiên hạ sao?
Vậy nên, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện ấy xảy ra.
Tay nàng sắp chạm đến cổ ta.
Ngón tay ta cũng đã đặt lên viên châu trên vòng bạc.
Ngay lúc ấy, nàng bỗng kêu lên một tiếng.
Trước mắt ta mờ đi, đến khi hoàn hồn lại, đã bị người kéo ra sau lưng.
“Tạ Trường Phong!”