Chỉ khàn khàn trách cứ:
“Trước kia ta chỉ trầy da thôi, ngươi cũng như thể trời sắp sập, lúc nào cũng ở cạnh trông chừng ta.”
Đúng vậy, ta đã từng như thế.
Thế rồi lại bị Tạ Trường Phong, hoàng tỷ cùng Tô Thanh Dũng chế giễu ta chuyện bé xé ra to.
Nhỏ nhen tầm thường.
“Giờ ta bị thương nặng thế này, sao ngươi lại không đến nữa?”
“Ta biết, ngươi vẫn còn giận ta chuyện ngày đó để ngươi thế thân A Dao đi hòa thân, phải không?”
“Nhưng ta không ngờ, thật sự không ngờ hắn sẽ chạm vào ngươi. Ngày ngươi rời đi, ta không thể ra tiễn, là vì phụ mẫu đã biết chuyện hỗn xược ta làm, bắt ta quỳ trước đường chịu phạt.”
“Họ mắng ta hỗn xược, cầm thú, ta cũng rất hối hận, nhưng khi ấy tất cả đã không thể vãn hồi.”
“Ta gắng gượng chống đỡ vết thương đi tìm ngươi, nhưng ngươi đã đi mất rồi.”
“Từ đó về sau, ta ngày ngày chú ý tin tức Lý quốc. Ta biết Tiêu Hoài Cảnh không thể làm thái tử lâu dài, chỉ đợi lúc Lý quốc loạn lạc, sẽ lập tức đến đón ngươi.”
“Tất cả mọi người đều khuyên ta thôi đi, chuyện đã rồi. Nhưng ta chỉ muốn đưa ngươi trở về. Ta từng hứa với ngươi, ta nói được làm được.”
Thế nhưng, khi thật sự đón ta về.
Ta đã mang thai, và trong mắt ta, không còn hắn nữa.
Hắn dường như khóc.
Giọt lệ rơi trên mu bàn tay ta, khẽ nói:
“Ta hối hận rồi.”
“A Uyển, ta hối hận rồi…”
25
Hồi ức tan biến.
Mà hiện tại, chúng ta chỉ lặng lẽ nhìn nhau, chẳng nói lời nào.
Ta không còn như trước kia, cứ mãi nhẫn nhịn né tránh, mà ngược lại, không hề trốn tránh, thẳng thắn đối diện hắn.
Ngược lại chính hắn, thua trận, hoảng hốt né đi ánh mắt ta.
Cuối cùng, hắn mấp máy môi…
26
Cuối cùng ta cũng rời khỏi Tạ phủ.
Nhưng không phải trở về.
Mà là bị Tạ Trường Phong mang đến phủ công chúa của Hoàng tỷ.
Một năm trôi qua.
Cho dù phụ hoàng có nhiều hoàng tử đến thế, nhưng Tô Thanh Dũng vẫn càng ngày càng đắc thế, ngôi vị Thái tử mười phần chắc chín đã là của hắn.
Mà Hiền phi cũng ân sủng không dứt.
Là con gái của Hiền phi, cũng là tỷ ruột của Tô Thanh Dũng, Tô Thanh Dao đương nhiên có phủ công chúa thuộc về mình.
Hôm nay, nàng ta yến đãi quan lại quý nữ, mở một buổi thưởng hoa.
Lúc ấy ta mới giật mình.
Thì ra hôm nay đã là mười lăm.
Trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một cơn bất an.
Giống như bản thân lại làm hỏng chuyện rồi.
Bởi ta cùng Tiêu Hoài Cảnh đã hẹn, hôm nay chàng sẽ tới đón ta.
Nếu chàng tới nơi lại không thấy ta đâu, có phải sẽ lo lắng, sẽ đau lòng hay không?
Ta nóng nảy muốn quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Tạ Trường Phong đang ở bàn tiệc nam khách, ta tìm không thấy người.
Ngồi trong yến hội, lòng ta treo lơ lửng, không ở lại cũng chẳng về được.
Ngay cả lời hoàng tỷ nói với gương mặt rạng rỡ, cùng những tiếng hùa theo nịnh nọt bên cạnh, ta đều nghe không rõ.
Tự nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt nàng ta dần dần lạnh lẽo khi nhìn ta.
Bên tai, vẫn còn những lời cười nhạo châm chọc:
“Ta nửa tháng trước thấy Tạ Thế tử đến Minh Ngọc đường, nói là muốn tự tay khắc một đôi bội sống ngư. Xem ra đây là quà sinh thần tặng công chúa rồi.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Ta nói thật, công chúa điện hạ cùng Tạ thế tử là trai tài gái sắc, quả đúng là chuyện hỷ sự lớn trời định.”
Có người liếc ta, cười lạnh:
“Không giống như có kẻ, mệnh sao chổi, khắc mẫu thân khắc phu quân, rồi còn xấu hổ rụt rè quay lại đây.”
“Quay lại làm gì? Chẳng lẽ thật sự tưởng mình có thể tranh người với công chúa điện hạ? Cũng chỉ là dựa vào chút quan hệ ân huệ với Tạ gia mà thôi.”
“Thật sự cho rằng Tạ thế tử thích nàng ta sao? Ai lại đi thích một đứa ngốc?”
Một tràng lời ấy khiến mọi người cười vang.
Tô Thanh Dao ngẩng cằm, ánh mắt không có ta.
Kiêu ngạo nói:
“Đồ của bản công chúa, người khác muốn cướp cũng không cướp đi được.”
“Nếu có thể cướp đi, vậy cũng tính là bản sự của nàng ta.”
Có người hâm mộ:
“Công chúa chẳng để tâm sao?”
Tô Thanh Dao hừ một tiếng cười nhạt:
“Bản công chúa sinh ra tôn quý, khinh thường tranh ăn cùng kẻ hèn hạ.”
Lời vừa dứt, liền dẫn tới một đám người hò reo tán dương.
Đồng thời, những ánh mắt kia cũng đều mang theo vẻ hả hê, chờ đợi muốn xem cảnh ta, người trong lời nói ấy, phải khó xử thế nào.
Nhưng, khoan đã.
Họ đang nói ta sao?
Thế mà ta đã lén lút chuồn đi rồi.
27
Chỉ tiếc phủ công chúa này quá lớn.
Ta vòng vo mãi, cuối cùng chẳng tìm được lối ra.
Ngược lại còn bị Tô Thanh Dao bất ngờ xuất hiện trên con đường hoa viên làm ta giật thót.
“Hoàng tỷ?!”
Tim ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng:
“Sao tỷ lại ở đây?”
Không phải tỷ nên ở trong yến tiệc sao?
Nhưng đụng phải tỷ thì cũng hay, ta liền hỏi:
“Hoàng tỷ có thể chỉ cho ta lối ra ngoài không?”
Tạ Trường Phong điên rồi, hắn không cho ta đi.
Đây là cơ hội khó khăn lắm ta mới nắm được.
Nhưng Tô Thanh Dao đã đổi khác.
Nàng ta không còn vẻ rạng rỡ trong yến tiệc nữa.