Phụ hoàng ta cũng không hồ đồ.
Chủ động ra tay trước.
Chưa đợi Tiêu Hoài Cảnh mở miệng, đã lập tức đem người giam vào đại lao.
Nghe nói chức quan vừa mới ngồi vững đã mất đi, lại thêm độc châm nhập thể, còn chịu hình phạt tàn khốc.
Nếu không nhờ thân phận thế tử Tạ gia, e rằng chẳng còn giữ nổi nửa cái mạng.
Nhưng với tội lớn thế này, nếu về sau không có chuyển cơ, e rằng con đường quan lộ khó mà đi xa được nữa.
37
Lần nữa gặp hắn, là tại yến tiệc Phụ hoàng mở ra để chiêu đãi Tiêu Hoài Cảnh.
Yến tiệc đặt ở trường săn, các hoàng tử đều bồi tiếp.
Phụ hoàng đã già, thường xuyên ho khan, thế cục Đại Tấn cũng chẳng hơn Ly quốc là bao.
Quan trọng hơn cả, dẫu ông sủng ái Tô Thanh Dũng, nhưng hoàng tử của ông thì quá nhiều.
Tranh đấu ngấm ngầm, khó tránh khỏi.
Còn Tạ Trường Phong, hắn ngồi ở một chỗ không mấy nổi bật.
Đã không còn vẻ phong quang năm xưa, ánh mắt c.h.ế.t lặng như nước, chẳng còn chút kiêu ngạo.
Có người nói hắn sa sút, tiêu điều.
Cũng có kẻ bảo hắn chững chạc hơn nhiều.
Dù thế nào, không ai dám nhục mạ chế giễu hắn.
Bởi cho dù mất quan chức, chịu hình phạt, nhưng hắn vẫn là thế tử Tạ gia, vẫn là người trong lòng của Đại công chúa.
Ai dám chọc vào?
Nhưng những điều ấy đều chẳng phải chuyện ta cần bận tâm.
Bụng ta đã hơi lộ rõ.
Ăn uống lại càng kén chọn, mới được vài miếng đã buồn nôn.
Tiêu Hoài Cảnh lại chẳng thấy phiền.
Ta ăn ngán thì chàng liền đưa nước, đổi món.
Cứ thế, ta trở thành tiêu điểm của ánh nhìn, được tân đế Ly quốc đang phong quang nhất tự tay hầu hạ ăn uống.
Phụ hoàng giật giật khóe môi, ông không hiểu vì sao đứa con gái vốn chẳng được yêu thích của mình lại có người thật lòng quý trọng.
Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng.
Ít ra cũng kéo gần được quan hệ hai nước, chẳng phải sao?
Vì thế ông khẽ ho một tiếng, nói:
“A Uyển và bệ hạ Ly quốc quả là phu thê ân ái.”
Lời vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía Tiêu Hoài Cảnh.
Chỉ có Tạ Trường Phong, cuối cùng mới khẽ động, nhưng ánh mắt hắn lại dõi theo ta.
Tiêu Hoài Cảnh ngẩng mắt, mỉm cười ôn hòa đáp:
“Trẫm cùng A Uyển vốn là một thể, tình sâu nghĩa trọng, lẽ đương nhiên phải như vậy.”
Phụ hoàng càng thêm vui mừng, nhân đó mà cùng chàng tiếp tục chuyện trò.
Đợi khi tiếng trống chiêng vang lên, các hoàng tử cùng vương công quý tộc lên ngựa chuẩn bị vào bãi săn, yến tiệc mới tạm ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này đi săn cốt để củng cố minh ước hai nước, Tiêu Hoài Cảnh không thể không nể mặt.
Chàng ghé vào tai ta nói:
“Ta đi rồi sẽ trở lại, A Uyển muốn gì, phu quân sẽ săn về cho nàng.”
Ta nghĩ ngợi một lúc, ngẩng đầu:
“Chàng phải bình an trở về.”
Ấn tượng của ta về trường săn chưa bao giờ tốt.
Lần đầu, ta bị bỏ lại trong rừng rậm, bị rắn độc cắn, còn bị lợn rừng rượt đuổi.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Lần thứ hai, là khi ta đi tìm Tiêu Hoài Cảnh, suýt chút nữa ta đã tưởng chàng sẽ giống như mẫu phi, c.h.ế.t ở đó.
Cho nên lần này, khi chàng phải vào bãi săn, ta chỉ muốn dặn hắn một câu:
“Chàng phải bình an trở về.”
“Đừng để bị thương.”
38
Nào ngờ một lời ta vừa thốt ra lại thành điềm ứng nghiệm.
Biến cố đến quá đột ngột.
Rõ ràng mới giây trước, đám nam nhân đều đã tiến vào trường săn.
Chỉ còn các nữ quyến ở lại, ai nấy tự tìm người bầu bạn.
Mà ta, lại bị sắp xếp ngồi cùng Hiền phi và Tô Thanh Dao.
Hiền phi xưa nay vốn chẳng coi ta vào mắt, cũng như bà ta chưa từng để mắt đến mẫu phi ta vậy.
Nói thật ra, Tô Thanh Dao đối xử với ta đầy khinh miệt, phần nhiều cũng là do thấm dần từ tính tình mẫu phi nàng ta.
Giờ khắc này, bà ta nhìn ta từ trên xuống dưới, giọng điệu không lạnh không nóng, trong nụ cười lại giấu d.a.o:
“Mẫu phi ngươi còn tại thế, bổn cung đã biết ngươi là đứa nhỏ ngoan. Người ta đều bảo ngươi ngốc, nhưng ngốc nhân có ngốc phúc, chẳng phải giờ cũng thành Hoàng hậu một nước rồi sao?”
“So với ngươi, Dao nhi của bổn cung lại kém hơn một bậc.”
“Nó được ta và bệ hạ nuông chiều quá mức, nếu trước kia từng cùng ngươi có mâu thuẫn gì, ngươi nhất định đừng để bụng, nhường nó một chút đi.”
Tô Thanh Dao nghe thế chỉ cười nhạt.
Còn ta, rõ ràng những lời kia toàn là khen ngợi, chẳng hiểu vì sao nghe vào tai lại chẳng thoải mái.
Nàng ta vốn là tỷ tỷ, nhưng nói ra lại là bắt ta phải nhường.
Ta chỉ học theo thói quen trước kia, cúi đầu đáp khẽ:
“Tạ nương nương khen ngợi.”
Còn chuyện nhường hay không, ta chẳng hề nhắc đến.
Thái độ này khiến bà ta rất hài lòng, nên nụ cười vừa tắt, giọng nói liền trở lạnh:
“Vậy thì, Thanh Uyển, bổn cung đã thương yêu ngươi đến thế, sao ngươi còn đi đoạt người của Dao nhi?”
Ta ngẩn ra, ngẩng đầu:
“Ta khi nào…”
“Đừng cùng bổn cung giả ngây giả dại.”
Bà ta kiêu ngạo cắt ngang:
“Thế tử Tạ gia vốn là phò mã bổn cung chọn cho Dao nhi, nay lại bị ngươi mê hoặc đến nỗi mạng cũng muốn dâng, chẳng phải đoạt thì là gì?”