“Bổn cung biết ngươi viễn giá chẳng cam lòng, nhưng người mỗi kẻ có mệnh số. Mẫu phi ngươi thất sủng mà c.h.ế.t, hèn hạ mà vong, cho nên ngươi cũng là mệnh tiện. Dao nhi sinh ra trong vinh hoa phú quý, đó mới là quý mệnh.”
Ánh mắt bà ta ngập đầy thương xót:
“Bổn cung nói vậy không có ác ý, chỉ là lời thật. Nếu đã là mệnh, thì nhận lấy đi, tranh giành làm gì? Dù có thành Hoàng hậu thì sao? Dù có được phu quân vui thích trong chốc lát thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn là viễn gả tha hương, một mình cô độc?”
“Ngược lại mà nói, nhi tử của ta ngày sau tất thành tân đế, Dao nhi là trưởng tỷ của hoàng đế, cũng sẽ là tôn quý Trưởng công chúa.”
“Ngươi cần gì không biết tự lượng, cho rằng mình đã xoay người được chứ?”
Ta nghe bà ta nói đến há miệng mà chẳng thốt thành lời.
Quả không hổ danh là Hiền phi suốt ngày miệng niệm Phật.
Từng câu từng chữ dịu dàng, mà từng chữ từng chữ lại đầy gai.
Trong mềm có nhọn, sát thương vô hình.
Ta chỉ có thể mở miệng:
“A Uyển…”
Bà ta tự đắc ngắm bộ móng sơn đỏ nơi đầu ngón tay.
Rồi lại nghe ta nói:
“Nghe không hiểu.”
Bà: “……”
Bà ta bỗng nghiêng đầu nhìn ta, đó là dấu hiệu của kẻ ở trên ngấm ngầm tức giận.
Ta chỉ thẳng mắt nhìn bà, tiếp lời:
“Những lời Hiền phi nương nương nói, A Uyển thực sự nghe không hiểu. Gì mà tiện mệnh quý mệnh, rốt cuộc chẳng phải ai rồi cũng c.h.ế.t sao?”
“Mẫu phi từng nói, số mệnh vô thường, chỉ cần A Uyển đi từng bước vững chắc, cuối cùng cũng có nhân quả luân hồi. Nếu nương nương thật sự hiền đức, vậy thì kết quả ngày sau tự nhiên cũng sẽ ngọt ngào, cần gì tranh chấp?”
“Còn về Tạ Trường Phong…”
Ta ngừng một thoáng, hỏi một câu tựa như tra xét linh hồn:
“Mệnh của hắn lẽ nào là cực tốt sao? Cho A Uyển thì A Uyển nhất định phải nhận ư?”
Hành sự hồ đồ, quan lộ khúc khuỷu, liên lụy cả gia tộc, đó gọi là mệnh tốt sao?
Ta tuy ngốc, nhưng chẳng phải ngu si.
Đưa cho ta cái gì, ta cũng không phải đều nhận hết.
Hiền phi: “……”
Tô Thanh Dao không ngờ ta lại dám phản bác, giận dữ quát:
“Ngươi to gan, ai cho phép ngươi nói với mẫu phi ta như thế!”
Ta bĩu môi, ngẩng cổ:
“Hoài Cảnh nói với ta rồi, ta nay là Hoàng hậu, người khác không có quyền giáo huấn ta. Ai dám, thì ta sẽ giáo huấn lại.”
“Cho nên, nếu ngươi còn muốn nói, ta cũng sẽ không nghe.”
“Ngươi!!!”
Hiền phi run run, giơ tay chỉ thẳng vào ta, tức giận đến phát run.
Chính lúc này, thích khách xuất hiện.
Trường săn đại loạn.
Một đám người vung đ.a.o kiếm xông thẳng vào.
Cấm vệ bị g.i.ế.c quá nửa.
Số lượng nhiều hơn xa so với đám thích khách tầm thường.
Thoạt nhìn, giống như tạo phản!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A!”
Một loạt nữ quyến sợ hãi thét chói tai.
Đám thích khách còn chưa kịp đến gần ta, đã bị đám ám vệ Ly quốc xuất thủ, thuần thục g.i.ế.c gục trước mặt.
Từ sau lần Tạ Trường Phong bất ngờ bắt ta đi, Tiêu Hoài Cảnh đã phái thêm không ít người bảo vệ.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nhưng ám vệ tuy nhiều, thích khách lại càng nhiều.
Hiền phi thấy bên cạnh ta, ám vệ dày đặc, bèn đẩy Tô Thanh Dao về phía ta.
Chính bà ta thì bị tách rời khỏi chúng ta.
Sau khi g.i.ế.c thêm một tên thích khách, một ám vệ hô lên với ta:
“Nương nương, chúng thần sẽ cản bọn chúng, người hãy chạy vào rừng, tìm chỗ ẩn nấp!”
Ta không do dự, làm y như lời hắn.
Chỉ vì do dự dây dưa chỉ khiến người khác thêm gánh nặng.
Tô Thanh Dao cũng chạy theo ta.
Nàng ta xưa nay vốn kiêu quý, làn da trắng nõn chưa từng chịu một vết thương.
Giờ len lỏi giữa rừng rậm, cành lá đan xen, chẳng mấy chốc đã để lại vết xước đầy trên da nàng.
Đau đớn khiến nàng ta vừa kêu gào vừa khẩn trách.
Như thế này, e rằng muốn không bị phát hiện cũng khó.
Ta định bỏ nàng ta, rẽ hướng khác mà chạy.
Nhưng nàng ta lại như bám chặt lấy ta, không rời.
“Tô Thanh Uyển, ngươi đừng hòng bỏ ta lại! Nếu dám, trở về ta nhất định để mẫu phi và phụ hoàng khiến ngươi đẹp mặt!”
Thậm chí nàng ta còn muốn túm lấy vạt áo ta.
Ta liền nhấn xuống vòng tay bạc, độc châm b.ắ.n vào cổ tay nàng.
Nàng ta đau đến hét lên. Cuối cùng oán hận:
“Ngươi dám hại ta!”
Lời vừa dứt.
Ta dừng bước.
Bởi vì trước mặt có người.
Ta nhận ra.
Nhưng chẳng phải Tiêu Hoài Cảnh, cũng không phải Tạ Trường Phong.
Mà là…
“Tiêu Hoài Dự!”
39
Tiêu Hoài Dự đã sớm chẳng còn dáng vẻ đắc ý ngày xưa.
Trái lại, hắn trông vô cùng chật vật, khuôn mặt chi chít vết sẹo.
Nhìn thấy ta, hắn giơ d.a.o lên, ánh mắt độc hiểm:
“Là ngươi?”
“Hoài Cảnh đoạt mất ngôi vị hoàng đế của ta, khiến ta mười phần c.h.ế.t chín, phải trốn chui lủi như chuột cống.”
“Hắn thì giấu kỹ nữ nhân và đứa con mà hắn yêu thương, nhưng không sao… bây giờ ngươi và cái thứ dã chủng trong bụng ngươi cũng sẽ phải c.h.ế.t dưới đ.a.o của ta.”
Hắn vung đ.a.o c.h.é.m về phía ta và Tô Thanh Dao.