Sắc mặt Tiêu Hoài Cảnh thản nhiên, nhưng trong đó lại có thứ lạnh lẽo khiến ta cảm thấy xa lạ.
Chàng đưa tay che tai ta, rồi nói ra mấy chữ.
Cung nữ mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Chàng tưởng ta không nghe thấy.
Nhưng ta nghe rõ.
Chàng nói là:
“Kéo xuống.”
“g.i.ế.c đi.”
16
Sau chuyện này, Tiêu Hoài Cảnh dường như không muốn để cung nữ khác đi theo ta nữa.
Mãi đến ngày thứ ba.
Một cỗ xe ngựa dừng trước Đông cung.
Bước xuống là một lão ma ma tóc bạc trắng.
Tiêu Hoài Cảnh kéo ta lại, trong ánh mắt hiếu kỳ của ta mà gọi bà là nhũ mẫu.
17
Ta cũng ngốc nghếch gọi theo: nhũ mẫu.
Lão ma ma nghe vậy cười suốt, bà là một bà lão hiền lành.
Nhưng những cung nữ khác trong Đông cung thì không dám có chút sơ suất hay khinh nhờn nào.
Có nhũ mẫu rồi, Tiêu Hoài Cảnh bắt đầu đi sớm về khuya.
Chàng dường như rất bận.
Chỉ đến đêm khuya, ta mới cảm nhận được người quen thuộc ôm ta trong lòng, cùng ta chìm vào giấc ngủ.
Ta mơ mơ màng màng, theo bản năng học theo chàng, cũng vỗ vỗ lưng chàng.
Nhũ mẫu tựa hồ sợ ta giận vì Tiêu Hoài Cảnh lạnh nhạt, nên mới đem tình cảnh của chàng nói cho ta biết.
Là một thái tử không được sủng ái, tất cả mọi người đều chờ chàng ngã xuống.
Chàng chỉ có thể không ngừng trèo lên.
Khi bận rộn nhất, ta đã một tháng không thấy chàng.
Nhũ mẫu lén đưa ta dời khỏi Đông cung, đến một viện lạ.
Bà nói, đợi Tiêu Hoài Cảnh trở về, chàng sẽ đến đón ta.
Nhưng ta còn chưa kịp chờ chàng.
Đã chờ thấy Tạ Trường Phong phá cửa mà vào.
Hắn nói:
“A Uyển, Ly quốc loạn rồi, mau theo ta đi.”
18
Ta chưa kịp cự tuyệt.
Hắn thậm chí chẳng cho ta cơ hội từ chối.
Thấy ta do dự, hắn liền sốt ruột:
“Chẳng phải chỉ để ngươi ở đó thêm ít ngày thôi sao? Ngươi còn định giận dỗi đến bao giờ?”
“Còn bày tính khí gì nữa?”
Hắn kéo ta lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta không dám giãy giụa.
Bởi nửa tháng trước, ta đã nôn hết điểm tâm nhũ mẫu làm.
Bắt đầu thấy chóng mặt, khó chịu.
Đại phu bắt mạch rồi nói với nhũ mẫu.
Bà vui mừng thông báo:
Trong bụng ta đã có tiểu Tiêu Hoài Cảnh, hoặc là tiểu A Uyển rồi.
Cho nên ta phải thật cẩn thận.
Nếu lỡ va chạm, đứa nhỏ sẽ không còn.
Thế là, ta cứ như vậy, trở về Đại Tấn.
19
Thái tử Ly quốc sống c.h.ế.t không rõ.
Một thái tử phi vô dụng, một công chúa hòa thân ngốc nghếch trở về.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Phụ hoàng vui lòng để ta bị đưa đến Tạ gia, để Tạ gia gánh lấy rắc rối này.
Phụ mẫu Tạ gia nhìn thấy ta, ôm lấy ta mà xót xa:
“Đứa nghịch tử ấy, lại dám giấu chúng ta làm ra chuyện đó, để con đi thế thân.”
“A Uyển đừng sợ, biết chuyện này xong ta suýt nữa đánh gãy chân nó.”
“Vẫn luôn dặn nó phải chú ý, chờ có cơ hội thì lập tức đón con về. Nếu không, làm sao xứng với mẫu thân con.”
Bọn họ khóc thương tâm.
Tạ Trường Phong lại cười lạnh:
“Rốt cuộc ai mới là con ruột của hai người?”
Thế mà hắn không phản bác, cũng không quá tức giận.
Phải biết rằng trước kia, hắn ghét nhất là phụ mẫu Tạ gia vì ta mà mắng hắn.
Trong mắt hắn, nếu không phải vì ta, cái “vật cản” này, hắn đã sớm thành đôi cùng hoàng tỷ.
Ấy thế mà, hắn vẫn không thể vứt bỏ ta.
“Thôi thôi, về được là tốt, về được là tốt.”
Tạ phụ dần tỉnh táo, nắm lấy tay ta thở dài:
“A Uyển, cuối cùng là Tạ gia chúng ta có lỗi với mẫu tử con. Nay con đã trở về, hãy để Trường Phong cưới con làm thê tử.”
Sao có thể được?!
Ta giật mình.
Quay đầu nhìn Tạ Trường Phong.
Huống chi ta vốn đã có phu quân một đời một kiếp.
Chưa nói đến việc nếu hoàng tỷ biết ta “đoạt” người của nàng, ắt sẽ phạt ta quỳ, đánh ta một trận.
Chỉ riêng việc Tạ Trường Phong yêu hoàng tỷ đến thế, để hắn cưới ta, chắc chắn sẽ mắng ta, đập phá đồ đạc.
Nhưng hắn lại không.
Hắn thật sự không.
Hiếm hoi thay, hắn chẳng giãy giụa, chỉ liếc ta một cái:
“Ngươi cứ ngầm mà cười đi.”
Hắn ngẩng cằm nhìn ta, dường như đang chờ ta vui mừng khôn xiết.