Vấn Kim Chi

Chương 5



12

 

Ta không tin lời nàng nói rằng Tiêu Hoài Cảnh không thích ta.

 

Nhưng việc hắn mất tích lại là sự thật.

 

Thế mà Hoàng đế Ly Quốc ngoài việc tượng trưng phái người đi tìm, hoàn toàn chẳng có chút bi thương mất con.

 

Nhị hoàng tử Tiêu Hoài Dự thì tinh thần rạng rỡ.

 

Khung cảnh một mảnh vui vẻ hoan lạc.

 

Bọn họ đều không thích Tiêu Hoài Cảnh.

 

Bọn họ đều muốn hắn c.h.ế.t.

 

Ta nhìn bọn họ nâng chén đổi lời chúc tụng.

 

Bất chợt nhớ tới đêm ta bị bỏ lại trong trường săn.

 

Có phải khi ấy, phụ hoàng, Tạ Trường Phong bọn họ, cũng là bộ dáng như vậy.

 

Nhưng đêm ở trường săn thật sự rất lạnh.

 

Rắn độc trong cỏ dại thật sự biết cắn người.

 

Lợn rừng trong bụi rậm thật sự sẽ phát điên.

 

Nếu chẳng ai đi tìm Tiêu Hoài Cảnh… hắn sẽ sợ hãi đến nhường nào.

 

Ta theo bản năng lùi lại.

 

Một bước, hai bước.

 

Rồi cuối cùng quay đầu bỏ chạy, lao về phía khu rừng đen kịt trong màn đêm.

 

13

 

Tiêu… Hoài… Cảnh, Tiêu Hoài Cảnh…

 

“Tiêu Hoài Cảnh!”

 

Ta gào to trong bóng tối.

 

Sau khi mẫu phi rời đi, cái trống rỗng, đau thương không sao nói rõ lại trào dâng.

 

Nước mắt chẳng kìm được, rơi trong gió.

 

Ta liều mạng muốn tìm hắn.

 

Người chỉ quen biết ta chừng nửa năm, nhưng chịu cười lắng nghe ta nói, còn khen ta đan được bình an lạc đẹp.

 

Họ nói, hắn là phu quân ta.

 

Không phải kẻ chỉ đi cùng ta nửa đoạn đường.

 

Mà là phu thê, một đời gắn bó.

 

Dù c.h.ế.t, cũng sẽ cùng nằm một mộ.

 

Ta mừng rỡ vô cùng.

 

Bởi vì cuối cùng ta cũng tìm thấy một người không chán ghét ta, không khinh bỉ ta, còn muốn cả đời chẳng chia lìa với ta.

 

Ta muốn đi hỏi Tiêu Hoài Cảnh có biết không.

 

Nếu không biết, chẳng phải là bị lừa rồi sẽ hối hận.

 

Nhưng dẫu hắn có hối hận thật, ta cũng sẽ không trách.

 

Bởi A Uyển là đứa ngốc, ai mà lại muốn ở bên đứa ngốc suốt đời chứ?

 

Thế nhưng hắn nói:

 

“Ta biết.”

 

Ta ngập ngừng hỏi, vậy có hối hận không?

 

Hắn nắm lấy tay ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cùng A Uyển một đời một kiếp.”

 

“Chẳng phải là việc may mắn sao?”

 

Tâm tình lúc ấy của ta không sao nói nổi, chắc hẳn là vui sướng đến cực điểm.

 

Mà mẫu phi từng nói…

 

Ai khiến ta vui vẻ.

 

Người ấy chính là người ta thích.

 

Ta thích Tiêu Hoài Cảnh.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Khác với thích Tạ Trường Phong.

 

Còn nhiều hơn, nhiều hơn rất nhiều.

 

14

 

“Tiêu Hoài Cảnh!” 

 

Ta vừa khóc vừa lao vào một vòng ôm ấm áp.

 

Âm thanh quen thuộc khẽ nghẹn, mang theo ý cười yếu ớt và bất lực:

 

“A Uyển, nàng đây là muốn mưu sát phu quân chăng.”

 

Chàng lau gương mặt đầy nước mắt của ta, chau mày:

 

“Sao nàng lại đến đây?”

 

Chàng vốn cho rằng sẽ có người chăm ta thật tốt.

 

Nhưng ta nhìn chàng, đã quên mất khóc lóc, chỉ biết ôm chặt.

 

Nghẹn ngào:

 

“Ta thích Tiêu Hoài Cảnh.”

 

Phải, ta thích Tiêu Hoài Cảnh.

 

Ta thích chàng.

 

Chàng vốn là phu quân của ta.

 

Người ôm ta bỗng cứng đờ thân thể, sau đó phản ứng lại, chăm chú nhìn ta hỏi:

 

“A Uyển, nàng vừa rồi nói gì?”

 

Ta khóc đến mặt mũi lem nhem như mèo hoa, vẫn lặp lại:

 

“Ta thích Tiêu Hoài Cảnh.”

 

“Ta không muốn chàng giống mẫu phi, bỏ rơi ta, khiến ta vĩnh viễn không tìm thấy hai người nữa.”

 

Đôi tay chàng run rẩy, gắng sức kìm nén.

 

Cuối cùng, chàng khẽ đặt xuống môi ta một nụ hôn.

 

Ôm ta thật chặt trong lòng, như thể sợ ta sẽ tan biến ngay trong chốc lát.

 

15

 

Tiêu Hoài Cảnh còn sống mà trở về.

 

Rất nhiều người không vui.

 

Hoàng đế Ly quốc sớm rời bàn tiệc.

 

Tiêu Hoài Dự nghiến răng nghiến lợi, đá đổ bàn rượu bỏ đi.

 

Mà sau đó.

 

Cung nữ vốn ghét ta quỳ rạp trước mặt chàng, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

 

Chỉ nói rằng tất cả đều do Nhị hoàng tử sai bảo.