Vấn Kim Chi

Chương 8



Giọng to đến mức khiến mọi người giật mình. 

 

Ta bàng hoàng không hiểu. 

 

Nhưng phụ mẫu Tạ gia là người từng trải, đã phản ứng kịp. 

 

Sợ hắn mất kiểm soát, lập tức cảnh cáo: 

 

“Trường Phong! Con làm gì thế?! A Uyển vẫn ở đây mà.” 

 

“Ở đâu!?” 

 

Tạ Trường Phong đỏ cả mắt, gằn giọng: 

 

“Nàng ấy sắp bỏ đi theo người khác! Chính nàng ấy nói mà! Nàng ấy nói thích ta, nói sẽ ở bên ta! Nàng ấy lấy tư cách gì mà đổi ý!” 

 

Hắn giữ ta thật chặt: 

 

“Tô Thanh Uyển, ngươi không được đổi ý.” 

 

“Ngươi dựa vào cái gì mà đổi ý?!” 

 

“Rõ ràng, rõ ràng ta đã đến đón ngươi rồi mà……”

 

21

 

Như thế mà náo loạn tiếp, quả thực càng lúc càng không ra thể thống gì.

 

Tạ mẫu không thể chịu nổi sự cố chấp ngu muội của hắn nữa, bèn cất giọng phản bác:

 

“Lời con nói, là đang trách ai?”

 

“Trách phụ mẫu đã làm lỡ dở nhân duyên của con? Nhưng ta cùng phụ thân con đã mấy lần khuyên bảo, bảo con cưới A Uyển làm thê tử, con có chịu đáp ứng không?”

 

“Hay là trách A Uyển không giữ được trong sạch, mang thai con của kẻ khác? Nhưng Tạ Trường Phong, chẳng phải chính con đã tự tay đưa con bé đi tráo đổi đó sao?”

 

Trong mắt bà tràn đầy thất vọng. 

 

Thất vọng vì người con trai mà bà khổ tâm dạy dỗ, lại trở thành bộ dạng này.

 

Khí thế của Tạ Trường Phong suy sụp đi một nửa.

 

Hắn thì thầm, như muốn tất cả mọi người tin rằng lời mình không phải giả dối:

 

“Nhưng con chưa từng nghĩ hắn sẽ chạm vào nàng, thật sự, ta…”

 

“Xa xôi cách trở, A Uyển chỉ là một nữ tử yếu mềm, cho dù thật sự không muốn, thì há có thể phản kháng?”

 

“Ban đầu bảo con cưới A Uyển, là vì con một mực không chịu nhân duyên cùng Đại công chúa, thậm chí còn giấu giếm chúng ta, để A Uyển thế thân, rước lấy tai họa ngập trời.”

 

“Giờ đây A Uyển đã có được lang quân tốt, lại mang thai, còn còn hối tiếc gì nữa?”

 

Tạ phụ lạnh giọng:

 

“Thôi vậy, chuyện đã rồi, hôn sự xóa bỏ.”

 

“Chung quy vẫn là Tạ gia ta mắc nợ A Uyển.”

 

“Còn bé bình an trở về là chuyện tốt, thái tử Ly quốc e rằng khó giữ được tính mạng. Từ nay về sau, chúng ta sẽ chăm sóc mẫu tử con bé cho thật chu đáo.”

 

“Cũng coi như là báo đáp ân tình.”

 

Đó là điều thứ nhất.

 

Điều thứ hai, rốt cuộc bọn họ vẫn là phụ mẫu của Tạ Trường Phong.

 

Nếu ta không mang thai, không có chuyện đã thành phu thê cùng Tiêu Hoài Cảnh, họ còn có thể ép Tạ Trường Phong cưới ta.

 

Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

 

Con người vốn thiên vị.

 

Cho dù cảm thấy có lỗi với ta cùng mẫu phi, thì trong thâm tâm, vẫn sẽ nghiêng về phía con trai mình.

 

Chẳng thể nào để hắn cưới một nữ nhân đã gả cho người khác, lại mang thai con của kẻ khác.

 

22

 

Thế là ta bị giữ lại trong Tạ phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không phải phụ mẫu Tạ gia không cho ta đi.

 

Mà là Tạ Trường Phong bỗng hóa điên, nhất quyết giam lỏng ta ở đây.

 

Bất kể ta làm ầm ĩ thế nào cũng vô ích.

 

Ta học dáng vẻ hoàng tỷ khi nổi giận, đập phá đồ đạc, ra sức đánh mắng hắn.

 

Nhưng hắn chỉ mặc ta hành động, không tránh không né.

 

Cũng chẳng cho ta đi.

 

Cuối cùng, ta thật sự tức giận.

 

Đối mặt hắn lớn tiếng mắng:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Tạ Trường Phong, ta đã không còn quấn lấy ngươi nữa, ngươi cũng không cần nghe lời Tạ đại nhân và Tạ phu nhân, đứng ra bảo vệ ta nữa.”

 

“Ngươi lẽ ra phải vui mừng mới đúng, chẳng phải trước kia ngươi ghét ta nhất sao?”

 

“Hơn nữa, chẳng phải ngươi thích hoàng tỷ? Giờ đây có thể ở bên tỷ ấy, sao còn muốn giam giữ ta?”

 

Hắn nên đi tìm hoàng tỷ chứ.

 

Bọn họ tình ý song phương, không còn ta làm chướng ngại.

 

Phụ mẫu Tạ gia cũng sẽ không phản đối.

 

Ta muốn nhìn thấy nét vui mừng lóe lên trên mặt Tạ Trường Phong sau khi được ta nhắc nhở.

 

Thế nhưng, hắn chỉ buồn bã nhìn ta.

 

Những ngày này, hắn gầy đi nhiều.

 

Cũng tiều tụy đi nhiều.

 

Vì hành vi hỗn xược của hắn, Tạ phụ tức giận, còn ra tay dùng gia pháp.

 

Nhưng cho dù bị đánh cho thân thể đầy thương tích, hắn vẫn nghiến răng nhất quyết không chịu thả ta rời đi.

 

Tạ mẫu tìm đến ta khóc lóc.

 

Bà nói Tạ Trường Phong sống c.h.ế.t không chịu uống thuốc, nếu ta không đi khuyên nhủ, gặp hắn một lần, hắn thật sự sẽ để lại di chứng thành bệnh.

 

Bà từ trước đến nay vẫn đối xử rất tốt với ta.

 

Nhiều lúc, nhìn thấy bà, ta liền nhớ đến mẫu phi.

 

Cho nên khi bà rơi lệ trước mặt ta, ta liền không nỡ, mềm lòng.

 

Thế rồi, ta lại từ chối bà.

 

23

 

Ta mềm lòng, là vì Tạ mẫu.

 

Còn Tạ Trường Phong thì có can hệ gì?

 

Hắn biến thành kẻ tồi tệ đến thế, nhốt ta lại, không cho ta đi, còn muốn ta bỏ Hoài Cảnh mà thành thân với hắn.

 

Ta còn chưa khóc.

 

Hắn khóc cái gì?

 

Còn về Tạ mẫu?

 

Chẳng phải ta đã lau nước mắt cho bà rồi sao?

 

24

 

Rốt cuộc, vào một đêm ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

 

Trong cơn mơ hồ, ta dường như ngửi thấy mùi m.á.u tươi.

 

Có người ngồi bên giường ta.

 

Lặng lẽ nhìn ta thật lâu.

 

Cuối cùng, bàn tay định chạm vào mặt ta lại mãi không đặt xuống.