Thiệu Thịnh năm thứ mười, tiết lập thu vừa sang, trời đất còn vương chút oi nồng của mùa hạ cũ.
Tại Kim Lăng thành, phủ Đại tướng quân lặng lẽ mở cổng vào giờ Mão. Đoàn xe ngựa không phô trương, chỉ có sáu kỵ sĩ hộ tống, một cỗ xe lớn mui cao, hai hòm hành lý buộc kín bằng dây cẩm tuyến. Tuy không khoa trương nhưng mỗi người đều vận giáp nhẹ, lưng đeo trường kiếm – người dân trong thành đều biết đó là người của nhà họ Thẩm.
Trên xe, tiểu thư Thẩm gia – Thẩm Vân Ca – vừa tròn sáu tuổi, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn ra ngoài qua rèm lụa. Đôi mắt long lanh tựa thủy tinh ánh sương, chứa đầy sự ngỡ ngàng lẫn bịn rịn.
"Phụ thân…" – Giọng nàng khẽ như gió thoảng. – "Vân Ca thật sự phải rời phủ sao?"
Đi bên cạnh xe là Thẩm Uy – Đại tướng đương triều, thân khoác chiến bào xanh ngọc, lưng đeo cổ kiếm gia truyền, nghiêm nghị mà ngồi trên chiến mã, uy vũ nhưng khó che lấp nét ôn hòa trong ánh mắt nhìn con.
"Vân Ca là thiên chi kiêu nữ, đâu thể mãi như chim non trong lồng. Bạch Vân phái là nơi cao nhân quy tụ, cũng là chỗ duyên số đã định. Con đi, ấy vốn thiên mệnh."
Tiểu nữ gục đầu, môi mím lại, tuy không cất tiếng khóc song nước mắt vẫn chực rơi.
Thẩm tướng quân nhảy xuống ngựa, bước tới bên xe, dịu dàng lau má nhi nữ của mình bằng khăn gấm.
"Phụ thân từng giẫm tuyết qua Bắc Mạc, từng dẫn binh qua Hắc Thủy quan, không sợ đao kiếm, lòng chỉ sợ nước mắt nha đầu này."
Nói rồi ông ôm nàng vào lòng một lát, hơi thở mang theo mùi hương long diên hương thường dùng trong quân doanh, mạnh mẽ mà ấm áp.
Ba ngày sau, đoàn người đến dưới chân núi Bạch Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Núi này không ghi tên trong bản đồ triều đình, quanh năm mây mù che phủ, ngư phủ địa phương chỉ dám gọi là "Tiên sơn", dặn nhau không bén mảng quá gần. Vậy mà hôm ấy, khi đoàn Thẩm phủ dừng chân, trong màn mây trắng liền có một đạo nhân vận trường bào trắng, tóc bạc vấn đơn, chắp tay mà đến.
Thẩm Uy bước lên, hành lễ:
"Thẩm Uy mang tiểu nữ Vân Ca đến theo duyên mệnh, mong Bạch Vân chưởng môn thu nhận."
Đạo nhân nhìn bé gái, ánh mắt như xuyên thấu ba phần cốt cách, bảy phần tâm cơ. Hồi lâu mới cất giọng:
"Đứa trẻ này… tuy sinh chốn quyền quý, nhưng tâm hồn chưa nhiễm bụi trần. Lên núi đi."
Thẩm Uy cúi đầu cảm tạ, đoạn xoay người, nhẹ nâng con gái mình:
"Từ nay, con là người Bạch Vân. Nhớ lấy: là người học kiếm, trước học tâm, sau luyện thân. Là người nhà Thẩm, sống phải có nghĩa, c.h.ế.t phải có danh."
Thẩm Vân Ca chỉ biết ôm cổ cha, không chịu rời. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn được bế giao cho một nữ đệ tử áo trắng, theo đạo nhân khuất dần trong mây.
Thẩm Uy đứng nhìn mãi đến khi bóng con khuất hẳn, ánh mắt như đá tạc, lặng lẽ quay ngựa, không nói một lời.
Tiểu thư Thẩm gia, từ đây cắt tóc vấn đỉnh, đổi tên nhập môn, trở thành Thập Thất sư muội của Bạch Vân phái – nơi kiếm không rời thân, và tình cũng không dễ giữ.
Mọi nhân duyên, từ hôm ấy mà bắt đầu.