Vận Mệnh Tàn Hoa

Chương 2: Thập Thất Sư Muội



Bạch Vân sơn quanh năm mây phủ, cao vạn trượng, thâm u tịch mịch, như cõi tiên không vướng bụi trần. Trên đỉnh núi là chính điện Bạch Vân phái – nơi quy tụ hơn hai mươi đệ tử thân truyền và hàng chục đệ tử ngoại môn. Tông chủ – Mạc Thanh Dung đạo trưởng – tuổi đã ngoài lục tuần, tu vi thâm hậu, kiếm pháp thanh cao, danh vọng sánh ngang tứ đại thế gia.

Thẩm Vân Ca, nhập môn năm sáu tuổi, là tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất trong hàng nội môn, được gọi là Thập Thất sư muội – người thứ mười bảy trong truyền hệ đời thứ sáu.

Nàng tuy tuổi nhỏ, nhưng tư chất lại cao. Vào Bạch Vân chưa đầy một năm đã thuộc lòng tâm pháp sơ bộ, kiếm thức nhập môn luyện qua vài lần đã thuộc. Song, điều khiến người trong phái nhớ tới nàng không phải là tài học, mà là... cái tính nghịch ngợm không ai địch nổi.

Sáng luyện kiếm, trưa học thảo dược, chiều chép giới luật – chừng đó cũng chẳng khiến nàng yên ổn chỉ dù một khắc.

Khi thì len lén đổ mực vào hồ nước để xem cá đổi màu, lúc lại gài bẫy dây chuông trên hành lang khiến nhị sư huynh bước một bước là chuông reo loạn cả lên.

Có lần đại sư huynh – Ngô Vân Khê – đang tọa thiền trong Thiền Các, nàng lén bỏ trái thông vào ống tay áo huynh rồi chạy mất. Khi bị phạt đứng úp mặt vào tường, nàng còn lén vẽ hình con thỏ lên áo tam sư tỷ.

Nhưng cũng vì thế mà trên dưới sư môn đều yêu thương nàng. Dù Mạc đạo trưởng thường hay nhíu mày:

"Tiểu nha đầu này sau này thể nào cũng làm náo động sơn môn", nhưng cuối cùng lại dặn dò mấy huynh đệ nấu thêm tổ yến cho nàng mỗi buổi sáng.

Đại sư huynh – người xưa nay mặt lạnh như băng – là người thường dạy nàng luyện kiếm. Khi thấy nàng vung kiếm sai chiều, tay run vì nặng, cũng chẳng dám nói nặng lời, chỉ khẽ sửa lại từng thế một. Lần đầu tiên nàng thành công c.h.é.m được một trái bưởi bằng Nhất Vân tam thức, đại sư huynh liền bất giác mỉm cười lần đầu tiên sau ba năm.

Nhị sư tỷ – Vân Nhược Hoa – lại nghiêm khắc hơn. Nhưng hễ ai bắt nạt Vân Ca, sư tỷ đều là người đầu tiên ra mặt, thậm chí từng phạt một đệ tử ngoại môn vì dám bày trò khiến nàng ngã cầu thang.

Thập Thất sư muội dẫu là con tướng phủ, nhưng sống trong phái lại hòa thuận cùng mọi người, không kiêu ngạo, không ỷ thế. Khi luyện kiếm nàng nghiêm túc, khi học dược nàng chuyên cần, dù đôi lúc tâm trí còn ham chơi, nhưng mỗi lần bị mắng, nàng đều ngoan ngoãn nhận lỗi, chẳng bao giờ oán trách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một đêm nọ, nàng cùng vài sư huynh ra bìa núi hái linh thảo. Trên đường về, trời bất chợt nổi giông. Mọi người đều trú vào hang động gần đó, chỉ riêng Vân Ca thấy có luồng sáng xanh kỳ lạ trong khe núi nên lẻn đi theo.

Bên một khe suối cạn, nàng bắt gặp một con hồng vĩ xà – loài rắn quý hiếm dùng luyện đan. Nhưng khi nàng chưa kịp động thủ thì một bóng người đã lướt tới trước, bắt lấy con rắn bằng tay không. Đó là một thiếu niên mặc áo lam, ánh mắt sâu lạnh như trời đông.

Nàng sợ, định bỏ chạy, nhưng người kia chỉ nhìn nàng, rồi thản nhiên nói:

"Muội là đệ tử của Mạc Thanh Dung?"

Nàng chắp tay, đáp lễ:

"Ta là Thẩm Vân Ca, đệ tử nội môn đời thứ sáu."

Thiếu niên ánh mắt khẽ biến, tựa như nhìn nàng lâu hơn vài nhịp, rồi quay người rời đi không nói thêm lời nào.

Đêm đó, nàng đứng trên đài Vân Quang, tóc dài bay nhẹ trong gió núi. Nhìn mây cuộn dưới chân, nàng khẽ hỏi đại sư huynh:

"Trên thế gian, có người mang ánh mắt buốt hơn cả sương giá, nhưng tay lại không cầm kiếm. Huynh nói xem… đó là người thế nào?"

Đại sư huynh chỉ im lặng nhìn trời.

Từ ngày ấy, nàng bắt đầu lớn. Trong ánh mắt thiếu nữ dần xuất hiện nhiều hơn nét suy tư – và số mệnh của nàng cũng lặng lẽ đổi dòng từ giây phút ấy.