Vận Mệnh Tàn Hoa

Chương 10: Tro Tàn Bạch Vân



Trời vẫn đổ tuyết…

Lá tùng rũ xuống, nhuốm hàn khí trăm năm không tan. Dưới chân núi Bạch Vân, nơi xưa kia từng là khe suối đào hoa, giờ chỉ còn băng giá phủ kín lòng người.

Mặc Yên, tấm áo trắng của hắn giờ đỏ như nhuộm chu sa.

Hắn ôm Vân Ca – thân thể mềm mại giờ chỉ còn hơi lạnh, m.á.u nàng đã thấm qua áo hắn, thấm đến tận tim. Hắn bước đi từng bước, lặng như xác c.h.ế.t biết thở.

“Nơi đây... là chốn ta gặp nàng lần đầu.

Hoa mai chưa rụng, lòng ta chưa nhuốm máu.

Nàng hỏi ta tên chi – ta nói ta là gió.”

“Giờ đây gió cũng chẳng còn nơi để bay.”

Chôn xác người – Chôn luôn tâm hồn

Trên đỉnh Bạch Vân, nơi tuyết chưa từng tan suốt năm canh, Mặc Yên đào mộ bằng tay trần.

Móng tay nứt toạc, m.á.u chảy hòa cùng tuyết.

Không ai giúp. Không ai ngăn. Chỉ có trời cao làm chứng.

“Vân Ca…

Nàng từng nói: ‘Ta muốn chôn mình nơi có mùi mai’

Giờ thì được rồi – tuyết mai nơi đây sẽ thay ta canh giấc ngủ nàng…”

Hắn đặt nàng xuống, phủ áo lông trắng lên thân nàng, gối đầu nàng bằng thanh kiếm nàng từng đeo bên hông.

Hắn đứng dậy.

“Từ nay, ta là kẻ vô môn vô phái, vô thân vô cố.

Kiếm gãy, tim nguội, duyên đoạn, nợ dứt.”

“Ta Mặc Yên – từ nay không còn tồn tại.”

Tự phế võ công – Đoạn tuyệt giang hồ

Dưới ánh nguyệt mờ, hắn vận công, tự chưởng vào Đan điền.

Một tiếng nổ khẽ vang trong người – khí huyết đảo điên, kinh mạch đứt đoạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nôn ra m.á.u – nhưng không kêu la.

Chỉ có ánh mắt dần dần mất đi linh khí.

“Đời ta chưa từng quỳ trước ai…

Nhưng vì nàng, hôm nay ta quỳ trời đất.”

Hắn quỳ xuống trước mộ, lạy ba lạy.

Mỗi lạy là một đời.

Mỗi lạy là một kiếp.

Mỗi lạy là một đoạn tình tan thành gió tuyết.

“Vân Ca, kiếp này ta g.i.ế.c nàng.

Kiếp sau… nếu gặp lại,

Ta nguyện làm cỏ hoang dưới chân nàng,

Không người, không tên, chỉ để nàng bước qua không đau…”

Gió nổi trên đỉnh Bạch Vân.

Sáng hôm sau, người ta lên núi, chỉ thấy một ngôi mộ tuyết phủ, không bia, không chữ.

Bên cạnh, có một chiếc mặt nạ rồng vàng, đặt ngay ngắn, dính vệt m.á.u đã khô.

Không ai thấy Mặc Yên nữa.

Có người bảo hắn đã chết, m.á.u trào ba ngày ba đêm.

Kẻ khác nói, hắn còn sống, phiêu du trong giang hồ, hái thuốc cứu người để chuộc lại nợ máu.

Nhưng ai cũng biết…

Dù còn sống, tim hắn đã c.h.ế.t từ đêm năm ấy.

Mộng tan một kiếp máu,

Tình đoạn muôn trượng sương.

Kiếp này, chữ "nghiệp duyên",

Xin gửi cho tuyết phủ.