Vận Mệnh Tàn Hoa

Chương 9: Kiếm Hạ Cạn Tình – Máu Thấm Mặt Nạ



Một đêm tuyết đổ, gió cuốn theo hương mai rụng, trắng cả lối vào phủ Tướng quân. Trời không trăng, chỉ có ánh đèn lồng đỏ như m.á.u treo trên cổng lớn.

Từng bước chân lặng lẽ in trên tuyết – người ấy vận giáp phục tướng quân, đội nón sắt bạc, đeo mặt nạ vàng khắc rồng, bước vào như kẻ từ cõi c.h.ế.t trở về.

Lính gác không một ai dám cản – người này là Đại tướng quân Thẩm Uy… hay ít nhất, họ nghĩ vậy.

Nhưng trong lớp áo giáp nặng nề kia, lại là trái tim đang vụn vỡ của một thiếu nữ.

Vân Ca.

Mồi lửa đêm tuyết – Một đao chấm dứt

Mặc Yên đã chờ.

Hắn ngồi dưới gốc tùng, lưng tựa gươm, trước mặt là hồ rượu chưa khui, ánh mắt như tàn tro giữa hoàng hôn.

“Ngươi đến rồi.” – hắn nói.

Người mang mặt nạ không đáp.

“Ta biết... Vân Ca sẽ không từ bỏ. Nhưng ta không ngờ, đến cả cha nàng cũng theo bước con.”

Vân Ca vẫn im lặng, giấu giọng bằng nội lực, giấu lệ bằng mặt nạ.

Hắn đứng dậy, rút kiếm.

“Tướng quân Thẩm Uy – ta Mặc Yên, hôm nay xin kết liễu nợ máu!”

“Một đao... kết thúc.”

Kiếm vung lên – ánh bạc như ánh sét chẻ trời.

Vân Ca không né, chỉ nghiêng người đủ để mũi kiếm xuyên qua bả vai, m.á.u p/hụt ra như hoa đào nở.

Mặc Yên biến sắc.

“Ngươi không đỡ?!”

“Vì ta... nợ người một đao.”

Giọng nói ấy, không còn là Thẩm Uy.

Mà là Vân Ca.

“Ngươi... là...” – hắn buông kiếm, bước lùi.

Nàng tháo mặt nạ.

Dưới ánh lửa cháy từ rừng tùng, gương mặt ấy hiện lên – tái nhợt, nhuốm máu, nhưng vẫn đẹp như lần đầu gặp gỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chàng g.i.ế.c sư môn ta. Thù này, ta… phải trả.”

“Nhưng nếu vốn là họ nợ chàng, ta nợ ân họ,ta nên trả thay họ”

“Nên ta để chàng tự kết thúc.”

Mặc Yên quỳ xuống, bàn tay dính máu, chạm vào má nàng.

“Nàng điên rồi... Vì sao?”

“Vì yêu.” – nàng cười, giọng như tơ lạnh lướt qua gươm.

“Chỉ tiếc yêu không cứu được hận.”

“Cũng như chàng – có trả được máu, cũng không trả được lạiphụ mẫu chàng

“Giết ta đi.”

Một đao đoạn duyên

Hắn cầm kiếm.

Run tay. Mắt đỏ. Lệ không rơi.

“Ta... không thể.”

“Chàng phải g.i.ế.c ta. Nếu không, chàng mãi là kẻ sống giữa hai bờ – không nhà, không người thân, không lối thoát.”

“Còn ta... nếu sống, mỗi ngày nhìn gương, cũng chỉ thấy máu.”

Nàng đặt tay lên mũi kiếm.

“Chàng g.i.ế.c đi.”

Một đao – xuyên tim.

“Kiếp này đoạn.”

“Kiếp sau... nếu gặp, xin đừng nên duyên nữa.”

Vân Ca ngã xuống.

Máu đỏ như tuyết, phủ kín lớp mặt nạ đã rơi.

Mặc Yên ôm nàng.

Trời đổ tuyết lớn. Gió khóc thay người.

“Ta từng nói sẽ g.i.ế.c sạch sư môn nàng.”

“Cuối cùng... lại chỉ g.i.ế.c một người – là chính ta.”