Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 91: Ngoại truyện: Nếu mẹ vẫn còn 5 (1)



Tống Vân Hồi trực tiếp thành danh trên bục lễ đón tân sinh viên, về sau chủ đề này vẫn được thảo luận sôi nổi trong vài năm đại học tới.

Cậu được công nhận bởi vẻ ngoài điển trai cùng với kỹ thuật nổi trội, đã tham gia nhiều hạng mục dự án chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cũng đạt được không ít giải thưởng, lúc danh tiếng đang ở đỉnh cao cậu đã dẫn dắt đội ngũ thành lập trong trường cùng nhau chinh chiến các giải thưởng lớn của quốc tế.

Đến khi tìm việc, nghe nói đã có rất nhiều công ty bắt đầu 'cướp người' sớm, không ít người quan tâm đến việc rốt cuộc cậu sẽ đến đâu, cũng có tin đồn rằng gia cảnh cậu tốt, nói không chừng sẽ về thừa kế sản nghiệp của gia đình, thậm chí có người còn nghĩ cậu sẽ trực tiếp giữ chức vụ tại trường nên còn mơ mộng vẫn có thể được nhìn thấy cậu ở trường.

Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, thực tế không ai biết rốt cuộc cậu đã đi đâu làm gì, ngay cả những người bạn tốt hay chơi cùng cậu cũng không chịu tiết lộ bất kỳ thông tin nào.

Cậu không nhận lời mời từ bất kỳ công ty nào, cũng không giữ chức vụ tại trường như một số người hy vọng.

Cậu tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn mất hết tin tức.

Lần nữa họ nhìn thấy cậu vậy mà lại ở trong một bộ phim.

Lúc đầu họ chỉ cảm thấy một người trong bộ phim này trông khá quen mắt, cảm giác như đã gặp qua đâu đó rồi.

Mãi đến khi nhìn thấy phần giới thiệu ở kết phim họ lúc này mới ý thức được người này không phải đã gặp qua đâu đó, mà thật ra đã từng học chung một trường.

Bộ phim được đạo diễn bởi một đạo diễn lớn, diễn viên chính cũng là ảnh đế ảnh hậu danh xứng với thực, dàn diễn viên phụ được tuyển chọn rất tỉ mỉ, bộ phim mang đến nhiều bất ngờ, kịch bản lẫn góc quay đều cực kỳ xuất sắc, không nghi ngờ gì bộ phim này sẽ phá đảo doanh thu phòng vé.

Bộ phim đã đưa tên tuổi nhân vật chính vốn có thực lực nhưng chưa nổi tiếng lắm lên hàng đỉnh lưu, ngay cả các diễn viên phụ cũng trực tiếp hot lên.

Tống Vân Hồi chắc chắn là người đầu tiên trong số các diễn viên phụ.

Cậu có tài khoản Weibo, đồng thời cũng chính là tài khoản cá nhân, không nhiều trạng thái lắm, cũng không có bức ảnh selfie nào, hầu hết đều là các bức ảnh phong cảnh đã chia sẻ trước đây còn có mỹ thực đêm khuya cùng với các mẫu chuyển tranh nhỏ chuyển tiếp, nhìn sơ qua đã đoán được cuộc sống thường ngày của cậu như thế nào.

Sau khi phim lên sóng, chỉ trong thời gian ngắn lượng fan hâm mộ của cậu đã tăng lên chóng mặt, khu bình luận cũng có đông đảo người tràn vào.

Do số lượng người quá đông, bình luận của người vốn đơn phương biết cậu đã bị nhấn chìm trong biển người đông đảo.

Thiên phú quả là một thứ rất đáng sợ.

Hóa ra thật sự có người có thể nắm giữ nhiều loại thiên phú, có thể dẫn dắt đội ngũ đạt giải thưởng quốc tế, cũng có thể trở nên nổi tiếng chỉ với bộ phim đầu tay.

Có người có thể xuất sắc ở bất kỳ lĩnh vực nào.

--

Nhiệt độ không khí dần dần tăng trở lại, hoa trong sân vườn đã nở một mảnh, hoa tử đằng nở rộ leo lên khung gỗ, rũ xuống như những tua rua màu tím.

Chóp mũi tràn ngập hương hoa và mùi thổ nhưỡng, Tống Vân Hồi ngồi trên ban công, để làn gió ấm áp thổi qua làn tóc.

Cậu mặc áo sơ mi mỏng, cầm trang giấy A4 trên tay, tự vẽ vài dòng khuông nhạc đơn giản, một phần trên đó còn có một đống nốt nhạc chồng chất vô nghĩa.

Cửa phòng bị gõ vang, cậu lên tiếng 'vào đi'.

Tống Vân Dương đứng ở cửa.

Hắn mặc áo sơ mi trắng, cà vạt lỏng lẻo, trên tay còn cầm áo khoác âu phục, hiển nhiên là vừa từ công ty tới.

Tống Vân Dương liếc nhìn kịch bản tựa như sắp bị lật nát trên bàn, lại liếc nhìn những trang giấy trắng có lẽ đã bị vứt bỏ nằm rải rác xung quanh người đang ngồi bên ban công, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên thân hình đơn bạc của Tống Vân Hồi.

Hắn cầm lấy chiếc áo khoác len bị tiện tay vứt bừa trên giường khoác lên người đối phương.

Tống Vân Hồi khẽ khép áo khoác lại, nhìn hắn, hỏi hắn sao hôm nay rảnh rỗi trở về.

Người này từ sau khi về nước vẫn luôn bận bịu, bình thường tan làm đúng giờ đã xem nhưu không tệ rồi, hôm nay vậy mà còn tranh thủ chút thời gian rảnh trong lúc bận nữa chứ.

Tống Vân Dương ngồi xổm xuống nhặt từng trang giấy trên sàn, nói: "Hôm nay vừa khéo bàn việc ở gần đây."

Lúc bàn việc xong nhớ ra Tống Vân Hồi đúng lúc vừa quay về từ đoàn làm phim, vì thế hắn thuận đường đến thăm.

Hắn về rồi, cũng đã thấy người rồi, nhưng không thể nán lại được lâu, sau đó lại phải rời đi.

Tống Vân Hồi không biết hắn vì sao hắn lại chạy đến đây chỉ để nhìn cậu một cái, nhưng vẫn vẫy vẫy tay với hắn.

Tống Vân Dương đi tới cửa lại dừng bước.

Vắt áo khoác trên tay, hắn dừng lại, sau đó nói:

"Diễn rất hay."

Bút trong tay xoay một vòng, lóe lên dưới ánh nắng mặt trời, Tống Vân Hồi cười đến mặt mày cong cong.

Sau khi Tống Vân Dương đi, người đại diện gọi điện thoại tới.

Tống Vân Hồi nhận máy rồi đặt lên trên bàn, cậu vừa viết viết vẽ vẽ trên giấy vừa nghe người ở đầu dây bên kia nói chuyện.

Người đại diện gọi tới nói chuyện chọn kịch bản.

Sau khi phim điện ảnh lên sóng không lâu đã có người tìm tới, người đại diện đã gửi cho cậu tổng cộng hai kịch bản mới.

Một là nam hai phim thần tượng, thiết lập nhân vật thâm tình truyền thống, là vũ khí hút fan trong mắt nhiều người, còn lại vẫn là phim điện ảnh, nhưng là vai phản diện, thiết lập nhân vật cực kỳ đáng ghét.

Cả hai vai diễn đều có điểm mạnh và điểm yếu, người đại diện không tự ý đưa ra quyết định, dốc sức trưng cầu ý kiến của cậu, để cậu tự chọn.

Tống Vân Hồi chọn vai phản diện của phim điện ảnh.

Người đại diện xác nhận một lần, hỏi cậu: "Cậu chắc chắn?"

Người đại diện nói: "Cậu biết sự khác biệt giữa hai vai diễn này chứ."

Tống Vân Hồi biết.

Cậu vẫn chọn diễn vai phản diện.

Người đại diện ở đầu dây bên kia mỉm cười, đáp lời rồi nói lát nữa sẽ mở họp nhỏ với những người khác.

Tống Vân Hồi rõ ràng không muốn đi con đường lưu lượng, phương châm ban đầu cần phải điều chỉnh lại.

Cúp máy, lúc Tống Vân Hồi tắt máy tiện thể liếc nhìn màn hình xem thời gian.

Thời gian không khéo lắm.

Cậu không nhận dự án nào khác, quay phim xong liền rảnh rỗi, trước đó đã nhận một ca khúc, đến tận bây giờ tiến độ chân chính có thể cảm nhận được cũng chỉ vừa tạo xong một thư mục.

Đã suy nghĩ ra vài phiên bản của ca khúc nhưng đến giờ vẫn chưa quyết định.

Mấy ngày nữa Tần Thư sẽ về nước, lúc đó đoán chừng đã đi chơi rồi, không có thời gian nhớ đến những thứ này.

Xuống lầu đến phòng bếp pha một ly cafe, Tống Vân Hồi ngồi trong phòng cả ngày trời, lúc xuống lầu cũng chỉ để ăn trưa.

Mãi đến khi sắc trời chuyển sang màu mận chín, cảm thấy không thể ngồi lì trong phòng thêm nữa, cậu tiện tay nhét trang giấy vào trong túi, kẹp bút trên áo sơ mi, ra khỏi cửa.

Nơi thích hợp dạo xung quanh đây nhất có lẽ là bờ sông.

Vừa đúng lúc đi dạo sau bữa cơm, trên sân cỏ bên bờ sông có thể thấy lác đác vài bóng người.

Người ở đây không nhiều, chỉ cần vài người cùng xuất hiện ở đây thôi đã xem như đông người rồi.

Tống Vân Hồi đi dạo dọc theo con đường trong làn gió chiều, đối diện là một người trông như đang dắt chó đi dạo.

Trước sau chỉ có một con đường này, cậu hơi nghiêng người nhường một chút.

Mãi đến khi người đối diện đến gần, cậu lúc này mới nhìn thấy rõ người này đang dắt một con mèo.

Còn là một bé meo meo trắng như tuyết, trông giống hệt một cục bông nhỏ.

Cục bông nhỏ lệch khỏi quỹ đạo chạy đến cọ cọ cậu, dáng vẻ rõ ràng muốn được sờ.

Chủ nhân của bé mèo hoảng sợ, Tống Vân Hồi cũng có hơi căng thẳng.

Cậu đã sống hơn hai mươi năm trời, thành thật mà nói vẫn chưa từng sờ qua động vật nhỏ nào đâu, cũng chỉ có hồi cấp ba thường lẽo đẽo theo Tần Thư tìm mấy bé mèo nhỏ trong trường chơi.

Mèo con dính người cọ cọ cậu, Tống Vân Hồi cuối cùng vẫn tượng trương sờ sờ đầu mèo nhỏ dưới ánh nhìn ghen tị đến bốc khói của chủ nhân nhà nhóc.

Lông xù xù, rất ấm áp.

Sờ xong cậu liền đứng dậy, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, trong mắt lóe lên chút ánh sáng vụn vặt.

Mèo con thích cọ cậu, nhưng mèo con đói rồi, cuối cùng kêu hai tiếng như thông báo với cậu rồi cất móng nhỏ rời đi.

Tạm biệt bé mèo, Tống Vân Hồi tiếp tục chậm rãi lắc lư về phía trước.

--