Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 92: Ngoại truyện - Nếu mẹ vẫn còn 5 (2)



Trên con đường nhỏ trống trải, âm thanh ngâm nga bị tiếng gió lấn át, đánh vỡ trôi về phương xa.

Đã có chút cảm giác, Tống Vân Hồi bèn tìm một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, cậu lật lại tất cả các giai điệu đã nghĩ ra trước đó rồi viết vội xuống giấy.

Một tờ giấy không đủ cho cậu viết, chẳng mấy chốc đã kín cả hai mặt giấy.

Lại lần nữa đóng nắp bút lại, cậu cất bút, tiện thể gấp giấy lại, nhận thấy trời đã sắp tối hẳn, cậu xoay người chậm rãi đi về nhà.

Điện thoại vừa nhét vào túi reo lên hai tiếng.

Tống Vân Hồi cầm điện thoại lên, nhìn người liên lạc.

Là Tần Thư gọi tới.

Cậu nhận máy.

Có lẽ vì đã lâu không gặp, tuy hầu như mỗi ngày đều gọi điện cho nhau nhưng cậu vẫn cảm thấy giọng đối phương ngày càng êm tai.

Chuyện xảy ra mỗi ngày nhiều như vậy dường như chẳng còn gì hay ho để, nhưng mỗi lần bọn họ gọi cho nhau lại có thể nấu cháo điện thoại hàng tiếng đồng hồ.

Lúc sắp băng qua đường, một chiếc xe chầm chậm lái tới.

Tống Vân Hồi dừng bước, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ lấp lánh bên kia, vừa nhìn vừa nhỏ giọng nói chuyện.

Sắc trời đã tối mịt, xung quanh chỉ còn lại ánh đèn đường vàng ấm áp.

Ngồi ở ghế sau, cách cửa sổ xe, Chung Hứa nhìn thấy người đang đứng dưới ánh đèn đường.

Đối phương mặc áo sơ mi và áo khoác len, ánh sáng ấm áp chiếu sáng dung mạo dịu dàng của cậu.

Cửa sổ xe hạ xuống, Chung Hứa nhìn thấy chiếc điện thoại đối phương đang cầm trên tay, tiếng nói chuyện điện thoại cũng truyền tới.

"Mấy ngày nữa anh về......"

"......"

Chiếc ô tô cuối cùng vững vàng lướt qua một cách êm ái mà không bất kỳ gợn sóng nào.

Nhìn chiếc xe đã đi xa, Tống Vân Hồi phát ra tiếng nghi ngờ.

Tần Thư hỏi cậu làm sao vậy.

Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Tống Vân Hồi nói: "Không có gì, vừa rồi hình như là xe Chung Hứa đi qua."

Tuy quan hệ khác với Tần Thư, nhưng vẫn tính là bạn bè quen biết từ nhỏ, ít nhất cậu cũng nhận ra đây là xe ai.

Cậu cũng chỉ thuận miệng nói thôi, sau đó đề tài liền quẹo đi.

Cậu nhắc đến bé mèo hồi cấp ba họ từng cùng lén lút đến thăm, nhân tiện kể về bé mèo đáng yêu đã gặp hôm nay.

Tần Thư nói rất ít, nhưng vẫn luôn tập trung lắng nghe, đợi đến khi cậu nói xong mới đáp lời, không nhiều lời về những thứ khác.

Họ luôn trò chuyện chậm rãi, thế nên một cuộc điện thoại có thể kéo dài rất lâu, đợi đến khi Tống Vân Hồi một đường lắc lư về tới nhà, vừa khéo đụng phải Tống Vân Dương vừa vào nhà.

Trong nhà khác hẳn với bên ngoài, không có tiếng TV thì rất yên tĩnh, đứng bên cạnh là nghe thấy ngay tiếng nói chuyện ở đầu dây bên kia.

Tống Vân Dương ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng nhẫn nhịn, không nói thẳng tại chỗ.

Đợi Tống Vân Hồi cuối cùng cũng cúp máy, hắn lúc này mới đứng bên cạnh nói:

"Người này không có ý tốt."

Người này từ nhỏ đã bất hòa với Tần Tiểu Thư, Tống Vân Hồi nghe câu này từ nhỏ đến lớn, đã học được thói quen lờ đi.

Giờ này cả Tống Thành và Hứa Văn Huệ đều chưa về nhà, hai vợ chồng vẫn đang dự tiệc xã giao bên ngoài, nhưng Tống Thành luôn nghĩ đến sức khỏe của Hứa Văn Huệ, hẳn là không lâu nữa sẽ đưa người về nghỉ ngơi.

Tống Vân Hồi tranh thủ khoảng thời gian này lên lầu nhập bản nhạc đã viết hôm nay vào máy tính, đeo headphone lên sửa chữa nhiều lần, sau khi hơi hơi hài lòng mới tháo headphone xuống, tạm thời kết thúc công việc, tắm rửa thay quần áo xong xuôi rồi mới xuống lầu dạo bộ.

Lúc cậu xuống lầu thì trong phòng khách đã ngồi ngay ngắn thành hàng.

Hứa Văn Huệ và Tống Thành đã về.

Nghe thấy tiếng động, người ngồi trên sofa quay đầu lại vẫy vẫy tay với cậu, ra hiệu cậu sang đây ngồi.

Tống Vân Hồi ngồi bên cạnh Hứa Văn Huệ.

Lần này cậu tới đúng lúc, vừa kịp lúc giờ gia đình xem phim, mọi người vẫn đang quyết định nên xem phim gì.

Bọn họ cũng khá khác người, không ai chịu dùng phòng chiếu phim gia đình, chỉ thích ngồi phòng khách.

Cuối cùng dứt khoát chọn 'Chú khủng long nhỏ'.

Series phim 'Chú khủng long nhỏ' bất luận xem bao nhiêu lần cũng không thấy chán.

Bốn người có độ tuổi trung bình vượt quá 30 tuổi vậy mà ngồi xem 'Chú khủng long nhỏ' một cách say sưa ngon lành.

Tống Vân Hồi có lẽ là người hưởng phúc nhất.

Cậu dựa lưng vào ghế sofa, phía sau còn lót gối ôm, trên tay cũng ôm một cái, bên cạnh còn có Tống Vân Dương bóc quả hạch cho ăn.

Tống Vân Dương rất biết chớp thời cơ, tranh thủ lúc màn hình đen kịt chuyển cảnh liền hỏi: "Tần Thư kia vào lúc này sẽ làm như vậy chứ?"

Ý hắn muốn biểu đạt trăm tốt vạn tốt vẫn là trong nhà tốt hơn.

Tống Vân Hồi suy tư một hồi, nhai quả hạch trong miệng, vốn muốn nói chuyện nhưng lại thôi.

Tần Thư xác thực sẽ làm như vậy.

Nhưng hình như bây giờ không thể nói thế.

Không nghe thấy tiếng phản bác, mặt mày Tống Vân Dương giãn ra, tình thần sảng khoái, lại bóc thêm nhiều quả hạch nữa.

Quả hạch rất ngon, phim cũng rất hay.

Xem phim xong một nhà bốn người cùng nhau trò chuyện, Hứa Văn Huệ vẫn nỗ lực tìm thời gian dạy Tống Vân Hồi chơi mạt chược, đến lúc đó bốn người vừa hay ráp lại thành một bàn, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Tống Vân Hồi dù thế nào cũng phải đáp ứng.

Mấy ngày nay Tống Thành và Tống Vân Dương đều đi làm, Hứa Văn Huệ vẽ tranh ở phòng vẽ chuyên dụng, sau khi Tống Vân Hồi hoàn thành công việc cậu không muốn tìm thêm việc cho mình nên dự định theo Hứa Văn Huệ học hỏi.

Sau khi Hứa Văn Huệ khỏi bệnh, ngoài việc học piano còn học thêm hội họa, tốc độ học tập nhanh kinh người, trước đó bà thậm chí còn giúp người ta chuẩn bị triển lãm tranh, đoán chừng qua hai năm nữa là có thể tự tổ chức triển lãm tranh cho riêng mình rồi.

Sự thật chứng minh không phải gen nào cũng có thể di truyền.

Mẹ thì mới chỉ cầm bút vẽ trên tay vài năm đã có thể vẽ ra phong cách riêng của chính mình, chừng hai năm nữa là có thể tổ chức triển lãm riêng, Tống Vân Hồi ra sức học hành chăm chỉ, cầm bút cẩn thận dè dặt mà vẽ......một dị loại.

"......"

Tống Vân Hồi ngộ ra rồi.

Cậu không tiếp tục lãng phí thời gian với những dụng cụ vẽ này nữa, chậm rãi đặt tay xuống.

Sắp đến giờ cậu đi đón Tần Thư rồi.

Tần Thư sớm đã ở nước ngoài từ rất lâu về trước rồi, thuộc kiểu người nổi tiếng ở nước ngoài trở về nước, nhưng lúc về nước đã chuẩn bị công tác giữ bí mật rất tốt, không để lộ một chút tin tức nào.

Tống Vân Hồi mặc áo hoodie, đội mũ bóng chày, hai tay đút túi quần đứng trong đám đông mắt không chớp nhìn về phía lối ra, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng cao hơn đám đông một cái đông.

Tài xế đã đợi sẵn bên ngoài.

Hai người nhanh nhẹn lên xe.

Tần Thư trông chẳng khác gì lần gặp trước, tay dài chân dài, uy thế toàn thân trông rất dọa người.

Tống Vân Hồi chưa bao giờ bị anh dọa, ngược lại đã bắt đầu tò mò cái hộp lớn anh đang cầm trong tay là gì.

Nếu cậu không nghe nhầm, bên trong hình như đang kêu gì đó.

Tần Thư mở hộp lớn ra một chút.

Mở ra rồi, nhưng không mở hết.

Một thứ màu cam nhô ra, lộ ra cái đầu tròn.

--

Em Cam debut :3