Vài tháng sau, kinh thành chìm trong tang tóc. Khang Hy băng hà, và cuộc chiến tranh giành ngôi vị thái tử đã đi đến hồi kết. Ái Tân Giác La Dận Chân, Tứ A Ca, cuối cùng đã giành chiến thắng, bước lên ngai vàng, trở thành Ung Chính hoàng đế.
Vân Ca, giờ đây sống ẩn dật trong một ngôi chùa nhỏ ở vùng ngoại ô, nghe tin mà lòng nặng trĩu. Nàng biết, Dận Chân đã phải trả một cái giá rất đắt cho ngôi vị này. Hắn đã phải phản bội, lừa dối, thậm chí là g.i.ế.c người.
Những ký ức về những ngày tháng êm đềm ở Tẩm Cung Tây ùa về, khiến lòng nàng càng thêm xót xa. Nàng nhớ nụ cười hiền từ của hắn, nhớ những lời hứa hẹn ngọt ngào. Nhưng tất cả đã tan biến như bọt biển.
Một ngày nọ, một đoàn người mặc quan phục đến tìm Vân Ca. Họ nói rằng hoàng đế Ung Chính muốn triệu nàng vào cung. Vân Ca từ chối. Nàng không muốn gặp lại người xưa, không muốn gợi lại những kỷ niệm đau buồn.
Nhưng đoàn người kiên quyết ép buộc. Họ nói rằng đây là thánh chỉ, không ai dám trái lệnh. Vân Ca bất đắc dĩ phải theo họ vào cung.
Khi Vân Ca bước vào Tử Cấm Thành, nàng cảm thấy như mình đã trở lại một thế giới khác. Mọi thứ đều xa hoa, lộng lẫy, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lẽo, vô hồn.
Nàng được đưa đến Dưỡng Tâm Điện, nơi Ung Chính đang đợi nàng. Khi nàng bước vào, Ung Chính đang ngồi trên long ỷ, vẻ mặt uy nghiêm. Hắn nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
"Trẫm biết nàng sẽ đến." Ung Chính nói, giọng nói trầm ấm nhưng lại xa lạ.
"Thần thiếp xin ra mắt hoàng thượng." Vân Ca cúi đầu hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không cần đa lễ." Ung Chính nói. "Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn nàng."
Vân Ca ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Ung Chính. Nàng nhận ra, hắn đã thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt hắn vẫn tuấn tú, nhưng lại hằn lên những nếp nhăn mệt mỏi. Ánh mắt hắn vẫn thâm trầm, nhưng lại ẩn chứa sự cô đơn.
"Nàng vẫn xinh đẹp như ngày xưa." Ung Chính nói. "Trẫm rất vui khi được gặp lại nàng."
"Thần thiếp không dám." Vân Ca đáp. "Thần thiếp chỉ là một thứ dân, không xứng được gặp mặt hoàng thượng."
"Nàng không phải là thứ dân." Ung Chính nói. "Nàng là người trẫm yêu."
Vân Ca im lặng. Nàng không muốn nghe những lời nói dối này. Nàng biết, Ung Chính không còn yêu nàng nữa. Hắn chỉ muốn lợi dụng nàng.
"Trẫm biết nàng đang trách trẫm." Ung Chính nói tiếp. "Nàng trách trẫm đã không cứu cha nàng, trách trẫm đã thay đổi."
"Thần thiếp không dám." Vân Ca đáp.
"Nàng không cần phải giả dối với trẫm." Ung Chính nói. "Trẫm biết nàng đang nghĩ gì. Nhưng nàng không hiểu, trẫm đã phải hy sinh những gì để có được ngày hôm nay."