Hắn lập tức đến thăm Vân Ca. Khi nhìn thấy nàng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hắn cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.
"Vân Ca..." Ung Chính khẽ gọi.
Vân Ca mở mắt, nhìn thấy Ung Chính, ánh mắt nàng tràn đầy oán hận.
"Ngươi đến đây làm gì?" Vân Ca hỏi, giọng nói lạnh lùng.
"Trẫm đến thăm nàng." Ung Chính nói. "Trẫm biết nàng đang mang thai."
"Đứa bé này không phải của ngươi." Vân Ca nói.
"Nàng đừng nói dối." Ung Chính nói. "Trẫm biết đứa bé này là con của trẫm."
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sinh đứa con này ra để làm gì?" Vân Ca hỏi. "Để nó lớn lên và trở thành một hoàng tử, rồi lại tranh giành ngôi vị với những người khác? Ta không muốn con ta phải sống trong cái chốn cung đình đầy rẫy những âm mưu và tranh đấu này."
"Trẫm sẽ bảo vệ con của chúng ta." Ung Chính nói. "Trẫm sẽ cho nó tất cả những gì nó muốn."
"Ngươi không thể bảo vệ được ai cả." Vân Ca nói. "Ngươi chỉ biết bảo vệ quyền lực của mình. Ngươi đã g.i.ế.c Thẩm Hạo, ngươi cũng sẽ g.i.ế.c cả con của chúng ta."
Ung Chính im lặng. Hắn không thể phủ nhận những lời nói của Vân Ca.
"Ta xin nàng." Ung Chính nói. "Hãy sinh đứa bé này ra. Hãy cho trẫm một cơ hội để sửa chữa những sai lầm của mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không." Vân Ca nói. "Ta sẽ không sinh đứa bé này ra. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội nào cả."
Nói rồi, Vân Ca nhắm mắt lại, không muốn nhìn Ung Chính nữa.
Ung Chính đau khổ rời khỏi điện thờ. Hắn biết rằng, hắn đã mất Vân Ca mãi mãi. Hắn đã đánh mất người con gái mà hắn yêu thương nhất, và hắn cũng đã đánh mất đứa con của mình.
Sau khi Ung Chính rời đi, Vân Ca quyết định nhốt mình trong điện, cự tuyệt mọi sự chăm sóc của thái y. Nàng không ăn, không uống, không nói chuyện với ai.
Thanh Mai lo lắng cho Vân Ca đến phát điên. Nàng cố gắng khuyên nhủ Vân Ca, nhưng vô ích.
"Tiểu thư, xin người hãy nghĩ lại." Thanh Mai nói. "Xin người hãy nghĩ đến đứa bé. Nó vô tội, nó không đáng phải chết."
"Đứa bé này sẽ chỉ mang lại đau khổ cho ta." Vân Ca nói. "Ta không muốn nó phải sống trong thế giới này."
"Nhưng tiểu thư không thể tự mình quyết định số phận của nó." Thanh Mai nói. "Tiểu thư không có quyền tước đoạt mạng sống của nó."
"Ta có quyền." Vân Ca nói. "Ta là mẹ của nó. Ta có quyền quyết định mọi thứ."
Nói rồi, Vân Ca đuổi Thanh Mai ra khỏi điện. Nàng nhốt mình một mình trong bóng tối, chờ đợi cái c.h.ế.t đến.
Vài ngày sau, Vân Ca cảm thấy bụng đau dữ dội. Nàng biết, nàng sắp sinh.
Nàng cố gắng gượng dậy, bò đến bên giường. Nàng nằm xuống, cắn răng chịu đựng cơn đau.