Thanh Mai nghe tiếng kêu cứu của Vân Ca, vội vàng xông vào điện. Nàng nhìn thấy Vân Ca đang quằn quại trong đau đớn, và biết rằng nàng sắp sinh.
Thanh Mai vội vàng gọi thái y đến, nhưng đã quá muộn. Vân Ca đã sinh non một đứa bé gái.
Đứa bé sinh ra đã yếu ớt, không khóc được. Vân Ca nhìn đứa bé, lòng đau như cắt.
Nàng ôm đứa bé vào lòng, vuốt ve khuôn mặt bé bỏng của nó. Nàng biết rằng, đứa bé này sẽ không sống được lâu.
"Ta xin lỗi con." Vân Ca nói, nước mắt giàn giụa. "Ta đã không thể cho con một cuộc sống tốt đẹp."
Đứa bé khẽ cựa mình trong vòng tay Vân Ca. Rồi từ từ, nó nhắm mắt lại, trút hơi thở cuối cùng.
Vân Ca ôm đứa bé, khóc nấc lên. Nàng đã mất đi tất cả. Nàng đã mất đi người yêu, mất đi bạn bè, và mất đi cả con của mình.
Nàng cảm thấy cuộc đời mình không còn ý nghĩa gì nữa. Nàng chỉ muốn c.h.ế.t đi, để giải thoát bản thân khỏi những đau khổ này.
Sau khi đứa bé qua đời, Vân Ca cũng dần kiệt sức. Nàng nằm trên giường bệnh, chờ đợi cái c.h.ế.t đến.
Thanh Mai chăm sóc Vân Ca, nhưng không thể làm gì được. Nàng biết rằng, Vân Ca sẽ không qua khỏi.
Một ngày nọ, Ung Chính đến thăm Vân Ca. Hắn nhìn thấy nàng nằm trên giường bệnh, gầy gò xanh xao, hắn cảm thấy tim mình như bị ai đó đ.â.m một nhát dao.
"Vân Ca..." Ung Chính khẽ gọi.
Vân Ca mở mắt, nhìn thấy Ung Chính, ánh mắt nàng vẫn tràn đầy oán hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi đến đây làm gì?" Vân Ca hỏi, giọng nói yếu ớt.
"Trẫm đến xin lỗi nàng." Ung Chính nói. "Trẫm biết trẫm đã làm sai. Trẫm đã gây ra quá nhiều đau khổ cho nàng."
"Ngươi không cần phải xin lỗi ta." Vân Ca nói. "Mọi chuyện đã quá muộn rồi."
"Hãy tha thứ cho trẫm." Ung Chính nói. "Hãy cho trẫm một cơ hội để chuộc lỗi."
"Không." Vân Ca nói. "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Ngươi đã hủy hoại cuộc đời ta."
"Hãy để trẫm chăm sóc nàng." Ung Chính nói. "Hãy để trẫm bù đắp cho nàng những gì nàng đã mất."
"Ta không cần sự thương hại của ngươi." Vân Ca nói. "Ta chỉ muốn chết."
"Đừng nói như vậy." Ung Chính nói. "Trẫm sẽ không để nàng chết. Trẫm sẽ làm mọi thứ để cứu nàng."
"Ngươi không thể cứu được ta." Vân Ca nói. "Ta đã quyết định rồi. Ta sẽ không sống nữa."
Nói rồi, Vân Ca nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với Ung Chính nữa.
Ung Chính đau khổ rời khỏi điện thờ. Hắn biết rằng, hắn đã mất Vân Ca mãi mãi. Hắn đã không còn cơ hội để chuộc lỗi.
Vài ngày sau, Vân Ca qua đời. Nàng đã c.h.ế.t trong sự cô đơn và oán hận. Nàng đã không tha thứ cho Ung Chính, và nàng cũng đã không tha thứ cho chính mình.
Cái c.h.ế.t của Vân Ca đã gây ra một cú sốc lớn trong cung đình. Ung Chính vô cùng đau khổ. Hắn đã ra lệnh truy điệu nàng một cách long trọng, và ban cho nàng danh hiệu cao quý nhất.