Mùa đông năm ấy đến sớm và khắc nghiệt hơn mọi năm. Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng xóa cả vùng Giang Nam. Ngôi am nhỏ bên hồ, nơi Thẩm Vân Ca và Diễn Hòa yên nghỉ, chìm trong một màu trắng tinh khôi, lạnh lẽo.
Một ông lão mặc áo vải thô, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đượm buồn, chậm rãi bước đến am nhỏ. Ông run rẩy thắp một nén hương, cắm trước mộ của Vân Ca.
"Vân Ca, ta đến thăm nàng đây." Ông lão khẽ nói, giọng khàn đặc. "Đã lâu rồi ta không đến thăm nàng, nàng có khỏe không?"
Ông lão ngồi xuống bên mộ Vân Ca, nhìn những bông tuyết rơi. Ông nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp bên nàng, những kỷ niệm êm đềm ở Tẩm Cung Tây.
"Ta biết, ta đã làm tổn thương nàng rất nhiều." Ông lão nói. "Ta đã cướp đi hạnh phúc của nàng, cướp đi cả mạng sống của nàng. Ta xin lỗi nàng."
Ông lão cúi đầu, nước mắt rơi trên nền tuyết trắng.
"Ta đã sống một cuộc đời đầy tội lỗi." Ông lão nói. "Ta đã g.i.ế.c người, lừa dối, phản bội. Ta đã làm mọi thứ để có được quyền lực, nhưng cuối cùng, ta lại mất đi tất cả."
Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn những cành lê trắng phủ đầy tuyết.
"Ta biết nàng đã tha thứ cho ta." Ông lão nói. "Nàng là một người tốt, một người nhân hậu. Nàng sẽ không bao giờ hận ta."
Ông lão đứng dậy, bước đến trước mộ của Diễn Hòa. Ông thắp một nén hương, cắm trước mộ hắn.
"Diễn Hòa, con đã đến thăm cha." Ông lão nói. "Cha biết con đã phải chịu đựng rất nhiều. Cha xin lỗi con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ông lão cúi đầu, nước mắt rơi trên nền tuyết trắng.
"Cha đã không phải là một người cha tốt." Ông lão nói. "Cha đã quá bận rộn với quyền lực, mà không quan tâm đến con. Cha xin lỗi con."
Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn những cành lê trắng phủ đầy tuyết.
"Cha biết con đã tha thứ cho cha." Ông lão nói. "Con là một người tốt, một người nhân hậu. Con sẽ không bao giờ hận cha."
Ông lão bước đến bên cạnh mộ Vân Ca, quỳ xuống. Ông chắp tay cầu nguyện.
"Xin Phật tổ hãy phù hộ cho Vân Ca và Diễn Hòa được siêu thoát." Ông lão nói. "Xin Phật tổ hãy tha thứ cho những tội lỗi của con."
Ông lão quỳ suốt một tiếng đồng hồ, cầu nguyện không ngừng. Tuyết rơi ngày càng dày, phủ kín người ông.
Cuối cùng, ông lão đứng dậy, bước đến một gốc lê cổ thụ, nơi Vân Ca thường ngồi đọc sách. Ông ngồi xuống gốc lê, nhắm mắt lại.
"Đời này, ta là đế vương... nhưng mất đi nàng." Ông lão lẩm bẩm. "Nếu còn một kiếp sau, ta không làm vua. Chỉ muốn sống giữa mùa lê, pha cho nàng một ấm trà không đắng."
Ông lão mở mắt ra, nhìn những bông tuyết rơi. Ông cảm thấy như mình đang trở lại những ngày tháng tươi đẹp bên Vân Ca.