1.
"Trẫm chính là muốn g i ế c sạch tất cả mọi người trong Thừa tướng phủ của các ngươi."
Tống Tố Vân sững sờ tại chỗ, tai ù đi:
"...Ngươi nói cái gì?"
Bùi Cảnh Uyên giơ tay, đột nhiên bóp lấy cổ Tống Tố Vân, hắn gằn từng chữ:
"Trẫm nói, muốn g i ế c sạch tất cả mọi người trong Thừa tướng phủ của các ngươi!"
"Ngày mà Yên Nhi bị các ngươi ép gả rồi c h í c thảm trong phủ Ân Thân vương, Trẫm đã hạ quyết tâm, nhất định phải để Thừa tướng phủ nợ m á u trả bằng m á u !"
Tống Tố Vân khó thở, mặt đỏ bừng:
"Chưa bao giờ có ai ép tỷ tỷ xuất giá, là tỷ tỷ..."
Nàng nói đến một nửa thì không thể nói tiếp.
Bùi Cảnh Uyên cười lạnh:
"Sao? Không tìm ra được cớ để lừa Trẫm à?"
"Ân Thân vương bạo hành g i ế c người thành tính, trong kinh thành không ai không biết, nhà nào có con gái đều tránh không kịp."
"Chỉ có Thừa tướng phủ các ngươi, vì lôi kéo triều thần mà ép gả con gái. Yên Nhi gả qua đó chưa đầy mấy tháng đã ra đi, tất cả là tại các ngươi!"
Bùi Cảnh Uyên mạnh tay đẩy Tống Tố Vân ra, trán nàng đập vào góc bàn thờ Phật, m á u tươi lập tức tuôn ra.
"Tống Tố Vân, đây mới chỉ là bắt đầu. Yên Nhi từng dặn Trẫm phải chăm sóc ngươi cho tốt, nên Trẫm sẽ không g i ế c ngươi, nhưng Trẫm cũng sẽ không để ngươi sống yên ổn."
"Nửa đời còn lại của ngươi, đều phải chuộc tội cho Yên Nhi."
Tống Tố Vân ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bùi Cảnh Uyên, mọi thứ trước mắt đều nhuốm một màu đỏ, khiến nàng nhớ lại buổi tiệc ngắm hoa mai lần đầu gặp hắn.
Hôm đó, nàng nghịch ngợm chạy lung tung rồi ngã xuống hồ sen và được Bùi Cảnh Uyên cứu.
Ngày ấy, nàng đã yêu chàng trai dịu dàng, tuấn tú này từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó, Bùi Cảnh Uyên thường xuyên ra vào Thừa tướng phủ, mỗi lần đến đều mang theo đủ loại điểm tâm chỉ có trong cung, cùng những món đồ chơi kỳ lạ, hay ho.
Hắn lúc nào cũng mang dáng vẻ ôn nhu như ngọc, dù nàng có trêu chọc hắn thế nào, hắn cũng chỉ cười bất lực.
Ngày biết tin tỷ tỷ Tống Yên sắp gả cho Ân Thân vương, nàng lần đầu thấy Bùi Cảnh Uyên nổi giận.
Lần đầu tiên hắn dùng thân phận Thái tử để gây sức ép, yêu cầu phụ thân hủy bỏ hôn ước.
Nhưng phụ thân đã từ chối, khăng khăng gả tỷ tỷ cho Ân Thân vương.
Bùi Cảnh Uyên tức giận mắng phụ thân mất hết lương tâm, vì lôi kéo triều thần mà đẩy con gái vào hố lửa, sau đó cũng không bao giờ đến Thừa tướng phủ nữa.
Nhưng điều hắn không biết là, tỷ tỷ và Ân Thân vương lưỡng tình tương duyệt, trong bụng còn đã có con của Ân Thân vương.
Phụ thân cũng từng khuyên tỷ tỷ, cùng lắm thì bỏ đứa bé đi.
Nhưng tỷ tỷ nhất quyết đòi gả, tỷ ấy nói Ân Thân vương không hề tàn bạo như lời đồn, mà là người rất tốt.
Không thể lay chuyển được tỷ tỷ, phụ thân mới đồng ý hôn sự này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày tỷ tỷ xuất giá, gương mặt ngập tràn hạnh phúc, còn chúc nàng sau này cũng tìm được lang quân như ý.
Vậy mà không ngờ, tính cách tàn bạo của Ân Thân vương hoàn toàn không vì tỷ tỷ mà thay đổi, tỷ tỷ gả qua đó chưa đầy một tháng đã hương tiêu ngọc vẫn.
Một tháng sau khi tỷ tỷ qua đời, Bùi Cảnh Uyên đến cửa xin lỗi, nói rằng trước đó là do hắn quá kích động.
Phụ thân nói Bùi Cảnh Uyên e rằng lòng dạ có ý đồ khác, nhưng nàng lại giải thích rằng hắn chỉ là nhất thời hiểu lầm nên mới tức giận với Thừa tướng phủ.
Nàng còn cầu xin phụ thân không tính toán chuyện cũ, dốc sức giúp Bùi Cảnh Uyên đăng cơ.
Không ngờ, sai rồi, tất cả đều sai rồi.
Tống Tố Vân nhắm mắt lại, nỗi đau trong lòng gần như muốn dìm c h í c nàng.
Là lỗi của nàng, nếu không phải nàng một mực muốn phụ thân ủng hộ Bùi Cảnh Uyên, thì đã không rơi vào kết cục này.
"Bùi Cảnh Uyên, ta vô tội, Thừa tướng phủ, càng không cần phải chuộc tội!"
Tống Tố Vân đưa tay rút cây trâm phượng trên đầu, đ â m mạnh vào cổ mình.
Cổ tay đau nhói, x ư ơ n g như vỡ vụn, cây trâm phượng bị Bùi Cảnh Uyên một cước đá văng.
"Hoàng hậu, ngươi đừng hòng c h í c là xong, ngươi xem, đây là ai."
Cửa bị đẩy ra, Tống Tố Vân thấy đệ đệ Tống Thịnh mình đầy m.á.u me quỳ lết vào, trên cổ còn đeo một sợi xích chó.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tống Thịnh chảy ra lệ m á u, há miệng muốn nói gì đó nhưng vì đã mất lưỡi nên chỉ có thể phát ra tiếng "a... a...".
"A Thịnh..."
Tống Tố Vân suy sụp lao tới, đệ đệ của nàng, đệ đệ hiên ngang, khí phách của nàng.
"Bùi Cảnh Uyên! Sao ngươi có thể đối xử với A Thịnh như vậy?! Nó chỉ là một đứa trẻ!"
"Nó gọi ngươi là ca ca, răm rắp nghe lời ngươi, còn từng thay ngươi đỡ rượu độc, sao ngươi có thể ra tay tàn độc với nó như vậy!"
Bùi Cảnh Uyên từ trên cao nhìn xuống Tống Tố Vân:
"Vậy nên Trẫm mới giữ lại cho nó một mạng."
"Tống Tố Vân, đừng nghĩ đến chuyện t ư v ẫ n nữa, nếu không, Trẫm sẽ cho ngũ mã p h a n h thây đệ đệ ngươi."
"Không có sự cho phép của Trẫm, ngay cả quyền được c h í c ngươi cũng không có."
Bùi Cảnh Uyên phất tay áo quay người rời đi, đệ đệ Tống Thịnh cũng bị lôi đi.
Tống Tố Vân muốn đuổi theo nhưng bị một thái giám đá ngã xuống đất.
Phượng Nghi Cung rộng lớn nhanh chóng chỉ còn lại một mình Tống Tố Vân, nàng ôm đầu của phụ thân và mẫu thân mà khóc không thành tiếng.
Tất cả là lỗi của nàng, là nàng yêu lầm người, tin lầm người.
Tống Tố Vân ngồi c h í c lặng trong sân suốt một đêm, khi trời hửng sáng, nàng lấy ra một ống pháo hiệu.
Đây là thứ phụ thân từng giao cho nàng.
Phụ thân nói không tin tưởng Bùi Cảnh Uyên, nếu hắn đối xử không tốt với nàng, có thể đốt ống pháo hiệu này, sẽ có người đến giúp.