Vân Vân Hà Quang Bất Phục

Chương 2



2.

 

"Phụ thân, tất cả, đều bị người nói trúng rồi."

 

Tống Tố Vân đốt pháo hiệu, nhìn làn khói đỏ bay càng lúc càng cao, cuối cùng không thể gắng gượng được nữa, trước mắt tối sầm rồi ngất lịm đi.

 

Trước khi hôn mê, nàng dường như thấy một làn khói xanh cũng bốc lên từ phía xa.

 

Lần thứ hai Tống Tố Vân tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

 

Một cung nữ ăn mặc như người hầu mang đến một bát canh sâm, ghé vào tai nàng thì thầm:

 

"Chủ tử dặn thuộc hạ chuyển lời đến cô nương, ngày đi tuần thú phía Nam sẽ có thích khách, cô nương không cần hoảng sợ, chủ tử sẽ nhân lúc hỗn loạn đưa cô nương đi."

 

Tống Tố Vân gật đầu, nhờ cô ta đi mời thái y.

 

Chỉ có sống sót, nàng mới có thể rời đi.

 

Bùi Cảnh Uyên hạ lệnh không cho phép Tống Tố Vân chết, dù thái y có không kiên nhẫn đến đâu cũng vẫn phải đến.

 

"Hoàng hậu nương nương, người đã có thai hai tháng. Người bị chấn động tinh thần, nên tránh để tâm trạng lên xuống thất thường, nếu không đứa bé sẽ không giữ được."

 

Tống Tố Vân từ từ cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn xuống bụng dưới.

 

Nàng và Bùi Cảnh Uyên chỉ chung giường một lần, là vào ngày giỗ của tỷ tỷ trước khi vào cung.

 

Hôm đó nàng thắp hương cho tỷ tỷ, vô tình ngủ cùng Bùi Cảnh Uyên say rượu xông vào phòng cũ của tỷ tỷ.

 

Không ngờ, lại có thai.

 

Nếu là trước đây, nàng sẽ rất vui, nhưng bây giờ...

 

Phụ thân của đứa bé này đã g.i.ế.c sạch tất cả người thân của nàng.

 

Nàng phải đối xử với đứa bé này thế nào?

 

Bùi Cảnh Uyên hận nàng đến xương tủy, liệu có bằng lòng để nàng sinh hạ đứa bé này không?

 

"Mong thái y đừng nói chuyện ta có thai cho Hoàng thượng biết."

 

Tống Tố Vân đưa qua một chiếc vòng tay.

 

"Hoàng hậu nương nương yên tâm, thần sẽ không hé răng nửa lời, thần đi sắc cho nương nương một bát thuốc an thai ngay."

 

Tống Tố Vân thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng cảm ơn.

 

Sau khi thái y đi, Tống Tố Vân nằm nghỉ trên giường.

 

Nhưng nàng không ngờ, nửa canh giờ sau quay lại không phải thái y mà là Bùi Cảnh Uyên.

 

Nàng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, lòng thắt lại.

 

"Ngươi đến đây làm gì?"

 

"Thái y nói ngươi có thai." Bùi Cảnh Uyên chán ghét nhìn Tống Tố Vân

 

 "Ngươi không có tư cách mang thai con của trẫm, đứa bé này, trẫm không cho phép giữ lại."

 

Một ma ma bưng một bát thuốc đen ngòm đi tới.

 

Rõ ràng, đó là thuốc phá thai.

 

Tống Tố Vân cố nén nỗi đau xót trong lòng, nhẹ giọng cầu xin Bùi Cảnh Uyên:

 

 "Bùi Cảnh Uyên, ngươi hận ta, có thể hành hạ ta, nhưng đứa bé vô tội, nó không biết gì cả."

 

"Để ta giữ lại nó, được không? Ta cầu xin ngươi."

 

Tống Tố Vân cầu khẩn nhìn Bùi Cảnh Uyên, nhưng hắn không hề lay động:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 "Còn ngây ra đó làm gì, muốn trẫm tự tay làm sao?"

 

Ma ma lập tức tiến lên, Tống Tố Vân định hất đổ bát thuốc thì bên tai lại vang lên lời cảnh cáo của Bùi Cảnh Uyên.

 

"Hoàng hậu, trẫm không thích lặp lại. Trước khi làm gì, hãy nghĩ đến đệ đệ của ngươi."

 

Tống Tố Vân cứng người, cuối cùng vẫn uống bát thuốc phá thai đó.

 

Từ lúc biết đến sự tồn tại của đứa bé này, đến khi mất đi nó, chỉ vỏn vẹn nửa canh giờ...

 

Bụng dưới của nàng truyền đến cơn đau quặn thắt, hạ thân chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi, không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh.

 

Sắc mặt Tống Tố Vân trắng bệch, nhưng không hề rên một tiếng.

 

Bùi Cảnh Uyên lạnh lùng liếc nàng một cái, giọng nói không một chút tình cảm:

 

"Tống Tố Vân, người đàn bà lòng dạ rắn rết như ngươi không xứng có con của trẫm."

 

Nỗi cay đắng tràn ngập trong lòng, Tống Tố Vân cười khổ rơi một giọt lệ.

 

Trước kia khi Bùi Cảnh Uyên cùng nàng cứu giúp mấy chú mèo con ngoài phủ, hắn luôn xoa đầu nàng khen nàng lương thiện, vậy mà giờ lại nói nàng độc như rắn rết.

 

Nàng cảm nhận nỗi đau da thịt bị chia lìa, trái tim hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

 

Nàng cố gắng tự nhủ, cố chịu đựng thêm một chút, một tháng sau có thể đưa đệ đệ cùng rời đi.

 

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, đi cùng là giọng nói yêu kiều.

 

"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."

 

Là Ninh Oanh Oanh, quý phi duy nhất trong cung hiện giờ.

 

Cũng là thế thân giống tỷ tỷ nhất bên cạnh Bùi Cảnh Uyên.

 

"Ái phi sao lại đến đây?"

 

Ninh Oanh Oanh cười duyên: 

 

"Nghe nói Hoàng hậu có thai, thần thiếp liền qua xem. Thần thiếp biết Hoàng thượng đã ban cho Hoàng hậu nương nương một bát hồng hoa, chỉ là hồng hoa phá thai dù sao cũng không sạch, vạn nhất sau này Hoàng hậu để lại di chứng thì không hay, nên thần thiếp đặc biệt mang theo một ma ma có kinh nghiệm đến giúp Hoàng hậu lăn bụng cho sạch."

 

Lăn bụng là phương pháp phá thai dân gian thường dùng, thường chỉ dùng cho những người phụ nữ tư thông, sơ sẩy một chút là có thể khiến người phụ nữ không thể mang thai được nữa.

 

Tim Tống Tố Vân run lên, vội vàng lên tiếng từ chối:

 

"Bùi Cảnh Uyên, ta có thể uống thêm mấy bát hồng hoa, đừng bắt ta lăn bụng..."

 

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng là muốn thay Hoàng thượng và Hoàng hậu phân ưu, có phải Hoàng hậu nương nương không thích thần thiếp, nên ngay cả ý tốt của thần thiếp cũng từ chối?"

 

Ninh Oanh Oanh nhíu mày, ấm ức đến hai mắt đỏ hoe.

 

Bùi Cảnh Uyên ôm nàng ta vào lòng, dịu dàng an ủi:

 

"Sao có thể, Oanh Oanh chu đáo như vậy, trẫm rất thích."

 

"Các ngươi giúp Hoàng hậu dọn dẹp cho kỹ, phải đảm bảo không để lại di chứng."

 

Bùi Cảnh Uyên dặn dò xong người hầu, liền ôm Ninh Oanh Oanh rời khỏi tẩm điện.

 

Tống Tố Vân hoảng loạn muốn gọi Bùi Cảnh Uyên lại, nhưng bị đè c.h.ặ.t c.h.â.n tay, miệng cũng bị nhét một miếng giẻ bẩn.

 

Nàng nhìn ma ma đang từng bước tiến lại gần, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng "ư ư".

 

Ma ma cầm một cây gậy gỗ to, ra sức lăn trên bụng Tống Tố Vân.

 

Mỗi một lần đều như muốn nghiền nát nội tạng của nàng, m.á.u dưới thân cũng chảy ra ngày càng nhiều.

 

"A!"

Áo của Tống Tố Vân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, móng tay cũng vì bám chặt vào thành giường mà bật ra.