Vân Vân Hà Quang Bất Phục

Chương 10



 

10.

 

"Ngươi nói Hoàng thượng đang hoài niệm Tống Tố Vân?"

 

"Vâng, nô tỳ cũng là nghe tiểu thái giám ở Phượng Nghi Cung nói, mấy ngày nay, Hoàng thượng toàn ngồi lặng lẽ trong Phượng Nghi Cung."

 

Ninh Oanh Oanh ném cây roi đi, ngồi lên kiệu rồi vội vã đến Phượng Nghi Cung.

 

Nàng ta không tin, Bùi Cảnh Uyên hận Tống gia cũng hận Tống Tố Vân, thậm chí còn g.i.ế.c cả nhà nàng ta để hả giận.

 

Bây giờ làm sao có thể còn hoài niệm Tống Tố Vân?

 

Chắc chắn là đám nô tài chó má đó nói bậy! Mình mới là người phụ nữ Bùi Cảnh Uyên yêu.

 

Chính sảnh của Phượng Nghi Cung đặt một cỗ quan tài băng khổng lồ, xung quanh cũng đặt vô số khối băng.

 

Người thường chưa bước vào đã có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

 

Bùi Cảnh Uyên mở từng cái tủ, cẩn thận tìm kiếm những dấu vết liên quan đến Tống Tố Vân.

 

Hắn lật tung mọi ngóc ngách, nhưng không thu được gì, như thể nơi này chưa từng có ai ở.

 

"Tống Tố Vân, ngươi đi cũng thật sạch sẽ."

 

Bùi Cảnh Uyên có chút thất bại ngồi trên giường, trong tay cầm một chiếc túi thơm.

 

Đó là món quà Tống Tố Vân mười lăm tuổi tặng hắn vào ngày lễ Thất tịch.

 

Trên mặt túi thơm thêu hình cây trúc biếc mà hắn thích nhất, đường kim mũi chỉ thô kệch nhưng có thể thấy được sự dụng tâm.

 

Tống Tố Vân thích mình, Bùi Cảnh Uyên vẫn luôn biết.

 

Nhưng nàng quá hoạt bát, không có chút nào vẻ văn tĩnh, thanh nhã của một tiểu thư khuê các.

 

Không phải là hình mẫu mà hoàng gia yêu thích, ngược lại tỷ tỷ của nàng Tống Yên lại phù hợp với yêu cầu hơn.

 

Phụ hoàng từ nhỏ đã dạy Bùi Cảnh Uyên rằng: Hoàng gia cưới thê, không cần chân tình, chỉ cần hiền lương thục đức, gia thế tương xứng.

 

Vì vậy hắn rất tự nhiên cho rằng mình thích Tống Yên, thậm chí sau khi nàng c.h.ế.t còn tìm một người thế thân giống nàng nhất.

 

Để báo thù cho Tống Yên, việc đầu tiên sau khi hắn lên ngôi chính là tàn sát Tống gia.

 

Nhưng khi nghĩ đến Tống Tố Vân, bàn tay viết thánh chỉ của hắn lại không tài nào hạ xuống được.

 

May mà Tống Yên trước kia từng nói hắn phải chăm sóc Tống Tố Vân cho tốt, cứ coi như đó là một cái cớ cho hắn đi.

 

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Tống Tố Vân bị hành hạ, Bùi Cảnh Uyên đều không vui vẻ, thỏa mãn như trong tưởng tượng.

 

Khi nàng từ địa lao ra, hấp hối thoi thóp, hắn thậm chí lần đầu tiên cảm thấy hoảng loạn.

 

Bùi Cảnh Uyên mỗi ngày đều phải tự nhủ với mình vô số lần, hắn hận Tống Tố Vân!

 

Nhưng mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy di thể của Tống Tố Vân, Bùi Cảnh Uyên mới phát hiện ra.

 

Thì ra người trong lòng hắn, lại là một Tống Tố Vân không hề phù hợp với yêu cầu nhất, hắn chưa bao giờ hận nàng.

 

Bùi Cảnh Uyên bước về phía quan tài băng, nhìn Tống Tố Vân được phủ vải trắng, mắt đột nhiên đỏ hoe.

 

Người con gái từng theo sau hắn ngọt ngào gọi "Cảnh Uyên ca ca", sẽ không bao giờ trở lại nữa.

 

Hắn cẩn thận cất chiếc túi thơm đó đi, bước ra khỏi Phượng Nghi Cung.

 

Bùi Cảnh Uyên đi quá nhanh, không phát hiện ra Ninh Oanh Oanh ở góc rẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chiếc khăn tay lụa trong tay nàng ta bị móng tay sắc nhọn làm rách, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.

 

Tống Tố Vân, dựa vào đâu ngươi c.h.ế.t rồi mà vẫn có thể khiến Hoàng thượng nhớ đến ngươi...

 

Đêm đó, khi vạn vật đều yên tĩnh, Phượng Nghi Cung đột nhiên bốc cháy.

 

Ánh lửa ngút trời soi sáng cả nửa bầu trời, cũng đánh thức Bùi Cảnh Uyên đang trong giấc ngủ.

 

Hắn không kịp mang giày, chân trần chạy về phía Phượng Nghi Cung, ngọn lửa hừng hực đó như thể cũng đốt cháy trái tim hắn thành tro bụi.

 

"Hoàng thượng! Hoàng thượng không thể vào, lửa lớn như vậy người sẽ bị thương đó!"

 

"Tố Vân vẫn còn ở trong đó! Trẫm phải đưa nàng ấy ra!"

 

Ninh Oanh Oanh níu chặt cánh tay Bùi Cảnh Uyên, nào ngờ bị hắn hất mạnh ra.

 

Nàng ta ngã xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn: 

 

"A... Hoàng thượng... bụng thần thiếp đau quá..."

 

"Hoàng thượng, con của chúng ta..."

 

Bước chân của Bùi Cảnh Uyên dừng lại, đáy mắt hiện lên sự giằng xé.

 

Cuối cùng hắn vẫn bế Ninh Oanh Oanh lên, gọi thái y đến.

 

Còn Phượng Nghi Cung và Tống Tố Vân đều bị trận đại hỏa đó nuốt chửng, chỉ còn lại một đống than tro.

 

"Bẩm báo Hoàng thượng, đám cháy ở Phượng Nghi Cung đã được dập tắt."

 

"Thi thể của Hoàng hậu có mang về được không?"

 

Thái giám cúi đầu, không dám nói.

 

Trái tim Bùi Cảnh Uyên chìm hẳn xuống:

 

 "Cút ra ngoài."

 

Thái giám vội vàng lui ra, ngay sau đó cung nữ bên cạnh Ninh Oanh Oanh lại đến.

 

"Hoàng thượng, Quý phi nương nương đau bụng không chịu nổi, kêu la không ngừng, xin Hoàng thượng qua xem."

 

Bùi Cảnh Uyên ném chén trà bên cạnh xuống, giọng điệu lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.

 

"Thái y đều đã ở Bích Diên Điện, trẫm đến chẳng lẽ có thể chữa bệnh sao? Cút ra ngoài!"

 

Cung nữ ôm lấy vết thương trên mặt bị mảnh sứ vỡ làm rách, lí nhí vâng dạ rồi lui ra.

 

Bùi Cảnh Uyên lấy chiếc túi thơm ra mân mê, vị quân vương cao ngạo bỗng nhiên rơi một giọt lệ.

 

Là ông trời muốn trừng phạt hắn như vậy sao? Ngay cả một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo cũng không chịu để lại cho hắn.

 

Bùi Cảnh Uyên thở dài một hơi, cất túi thơm rồi đứng dậy đi về phía Bích Diên Điện.

 

Ninh Oanh Oanh tuy chỉ là một kẻ thế thân, nhưng dù sao cũng mang trong mình con của hắn, vẫn nên qua xem một chút.

 

Chỉ là Bùi Cảnh Uyên không ngờ, người vừa đến ngoài Bích Diên Điện đã nghe thấy tiếng chửi mắng của Ninh Oanh Oanh.

 

"Một lũ chó vô dụng, ngay cả Hoàng thượng cũng không mời đến được, bản cung cần các ngươi làm gì?"

 

"Quý phi nương nương, Hoàng thượng đang tưởng nhớ Hoàng hậu nương nương, tâm trạng không tốt, hay là đợi..."

 

"Câm miệng! Tống Tố Vân thì là cái thá gì mà Hoàng hậu? Chẳng qua chỉ là một con phế vật bị bản cung giẫm dưới chân mà thôi, bản cung nhớ lại bộ dạng nó liều mạng dập đầu để được gặp thằng em trai hạ tiện của nó là lại thấy vui, tiếc là bản cung để cho Tống Thịnh c.h.ế.t quá dễ dàng, nếu không..."