9.
Để ở bên cạnh nàng ta, hắn thậm chí còn dời hết mọi công vụ đến đêm khuya mới xử lý.
Ninh Oanh Oanh vô cùng hưởng thụ những ngày tháng này.
Nhưng lần đầu mang thai cũng rất vất vả, nàng ta thường buồn nôn giữa đêm, nôn không ngừng.
Đêm nay, Ninh Oanh Oanh lại tỉnh giấc, nôn ra từng ngụm nước chua.
Cho đến khi nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, nàng ta mới phát hiện Bùi Cảnh Uyên vốn đang nằm bên cạnh mình đã đi đâu mất.
"Hoàng thượng đâu? Tấu chương hôm nay không phải đã phê xong rồi sao?"
"Bẩm nương nương, Hoàng thượng đang ở thư phòng."
Ninh Oanh Oanh vừa định cho người đi báo với Bùi Cảnh Uyên là mình không khỏe.
Nhưng nghĩ lại, nàng ta lại gọi nô tài lại, định tự mình đi xem.
Ánh nến trong thư phòng yếu ớt, không sáng như lúc Bùi Cảnh Uyên thường xem tấu chương.
Ninh Oanh Oanh từ khe cửa hé mở nhìn vào trong phòng.
Bùi Cảnh Uyên không biết đang xem gì, ánh mắt phức tạp.
"Tống Tố Vân, rốt cuộc ngươi đã đi đâu..."
Ninh Oanh Oanh toàn thân cứng đờ, bàn tay đang bưng chén trà sâm vì dùng sức mà các khớp ngón tay trắng bệch.
Sự không cam lòng trào lên đáy mắt, nàng ta quay người lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Chén trà sâm bị nàng ta ném xuống đất, đám cung nữ cúi đầu im lặng không dám chọc giận.
Lại là con tiện nhân Tống Tố Vân đó...
Bùi Cảnh Uyên rõ ràng hận nàng ta đến thế, thay đổi đủ mọi cách để hành hạ nàng ta.
Bây giờ lại vì nàng ta mà trằn trọc cả đêm, rốt cuộc là vì sao?
Ninh Oanh Oanh nhìn cảnh hỗn độn trên mặt đất, vẻ mặt cũng vì tức giận mà méo mó.
Sáng sớm hôm sau, có một tin tức khiến Ninh Oanh Oanh vui mừng khôn xiết truyền về.
Dưới vách núi nơi tìm thấy cây trâm phượng, người ta phát hiện một t.h.i t.h.ể mặt mũi đã biến dạng hoàn toàn.
Dù là vóc dáng hay xiêm y trang sức, không có gì là không cho thấy đây chính là Tống Tố Vân.
Nghe cung nữ báo lại, Ninh Oanh Oanh thật sự sắp vui đến mức cười thành tiếng.
Tống Tố Vân cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi!
Ngôi Hậu còn trống, trong bụng nàng ta lại có đứa con duy nhất của Bùi Cảnh Uyên, ngôi vị này nàng ta quyết phải có được.
Trong thư phòng, Bùi Cảnh Uyên nghe thống lĩnh cấm vệ quân bẩm báo, bàn tay cầm cây trâm phượng ngày càng siết chặt.
Mãi cho đến khi lòng bàn tay bị đ.â.m rách, cơn đau truyền đến hắn mới hoàn hồn.
Bùi Cảnh Uyên mặc kệ sự ngăn cản, thúc ngựa chạy thẳng đến vách núi đó.
Hắn không tin Tống Tố Vân cứ thế mà chết, hắn còn chưa hành hạ nàng cả đời, nàng không thể chết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hoàng thượng, t.h.i t.h.ể của Hoàng hậu nương nương quá m.á.u me, hay là người đừng xem."
Thống lĩnh cấm vệ quân quỳ trước mặt Bùi Cảnh Uyên, nhớ lại cảnh tượng thảm thương của Tống Tố Vân khi nhìn thấy lần đầu, trong dạ dày một trận cuộn trào.
"Cút ngay!"
Bùi Cảnh Uyên một cước đá vào vai hắn ta, mặc kệ ngăn cản nhất quyết vén tấm vải trắng trên mặt Tống Tố Vân ra.
Khuôn mặt thanh tú của Tống Tố Vân giờ đây đã trở nên m.á.u thịt be bét, gần như không nhìn ra được hình dáng ban đầu.
Xiêm y trên người vẫn là bộ mặc vào ngày bị hành thích, chỉ là trên n.g.ự.c có một vệt m.á.u lớn đã khô.
Ánh mắt của Bùi Cảnh Uyên lướt xuống đôi tay của thi thể, cố gắng tìm ra bằng chứng cho thấy đây không phải là Tống Tố Vân.
Tống Tố Vân từng bị kẹp ngón tay trong địa lao, mặc dù đã lành lại nhưng vẫn có sự biến dạng bất thường.
Mà ngón tay của người trước mặt hắn cũng cong vẹo y như vậy.
Đầu óc Bùi Cảnh Uyên ong lên một tiếng, không thể phủ nhận sự thật trước mắt được nữa.
"Hoàng thượng nén bi thương, Hoàng hậu nương nương là do mất m.á.u quá nhiều dẫn đến hôn mê rồi rơi xuống vách núi, lại không may bị đá rơi trúng mặt, mới thành ra thế này."
"Nô tài xin chỉ thị, di thể của Hoàng hậu nương nương có đưa thẳng vào hoàng lăng không ạ?"
Bùi Cảnh Uyên im lặng hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng:
"Lập tức khởi hành về cung, lệnh cho Nội vụ phủ làm gấp quan tài băng để chờ."
Mọi người xung quanh hít một hơi lạnh, Hoàng thượng vậy mà lại muốn bảo quản di thể của Hoàng hậu?!
Nhưng dù có kinh ngạc đến đâu, cũng không ai dám nói thêm một lời.
Tin tức Hoàng hậu băng hà lan đi nhanh chóng, nhưng không một ai cảm thấy buồn cho Tống Tố Vân.
Trong mắt họ, con gái của tội thần vốn không xứng làm Hoàng hậu.
Văn võ bá quan đều dâng tấu xin Hoàng thượng lập một vị Hoàng hậu mới để ổn định tình hình.
Quan viên thúc giục sớm ngày xác định người kế vị ngôi Hậu, Ninh Oanh Oanh còn sốt ruột hơn cả quan viên.
Nhưng trơ mắt nhìn ngày tháng cứ thế trôi đi , Bùi Cảnh Uyên lại chậm chạp không có động tĩnh.
Kể từ khi về cung, Bùi Cảnh Uyên như biến thành một người khác.
Đối với cái thai của Ninh Oanh Oanh cũng không còn quan tâm như trước, thường xuyên không thấy bóng dáng.
Nàng ta tò mò, nhưng không dò la được chút tin tức nào.
Sự oán giận và khó chịu tích tụ lâu ngày cũng khiến nàng ta ngày càng hỉ nộ vô thường.
"Hỗn xược! Bảo các ngươi đi mời Hoàng thượng đến một chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, là cố tình muốn chọc tức c.h.ế.t bản cung phải không?!"
Trước mặt Ninh Oanh Oanh là một đám cung nữ thái giám đang quỳ, cây roi mây trong tay nàng ta hết lần này đến lần khác quất xuống người họ.
Đám nô tài không dám kêu đau, chỉ sợ làm tổn thương long thai, đành phải âm thầm chịu đựng.
"Hành tung của Hoàng thượng các ngươi cũng không dò la được, bản cung nuôi các ngươi còn không bằng nuôi một con chó!"
"Nương nương, nô tỳ cũng chỉ là nghe nói... nghe nói Hoàng thượng gần đây thường tự nhốt mình trong Phượng Nghi Cung, hoài... hoài niệm Hoàng hậu nương nương."
Một tiểu cung nữ ở góc phòng thực sự không chịu nổi đòn roi, đã nói ra tin tức mình biết.
Động tác giơ roi mây của Ninh Oanh Oanh dừng lại, ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.